viernes, 7 de agosto de 2015

TRẦN QUANG QUÝ [16.716] Poeta de Vietnam


TRẦN QUANG QUÝ

Nació el 2 de mayo de 1955, en Xuan Loc, distrito Tam Thanh, provincia de Phu Tho, Vietnam. Graduado, que se unió al ejército, como Editor General de Familia y Social. 
En la actualidad es miembro del Consejo de Poesía - Asociación de Escritores de Vietnam, Director Adjunto, Editor de Publicaciones de la Asociación de Escritores Adjunto.

Trabajo publicado:

- Viết tặng em trong ngôi nhà chật (thơ, NXB Hội Nhà văn, 1990).
- Mắt thẳm (thơ, NXB Lao động, 1993).
- Giấc mơ hình chiếc thớt (thơ, NXB Hội Nhà văn, 2003).
- Siêu thị mặt (thơ, NXB Hội Nhà văn, 2006 ).
- Lời sám hối muộn mằn, Chị Châu (kịch bản phim truyện - đã phát trên VTV3).
- Bờ sông trăng sáng (tập truyện ngắn, NXB Hội Nhà văn, 2010).
- Phỏng vấn, phỏng vấn và phỏng vấn (tản văn).
- Màu tự do của đất (thơ, NXB Hội Nhà văn, 2012).




Una cantante

Cuando la luna sube, la mujer canta
Su sombra cae sobre un camino húmedo iluminado por la luna
Ella canta como las hojas cantan
Y la noche fluye en un murmullo a través de la hierba azul

Estridentes rostros rojos, iluminados por las lámparas de aceite
de una pequeña posada,
Una mujer gorda con su vaga sonrisa,
Hombres roen sus vidas desagradables
Y gritan locamente “desaparece, loca, vieja, bruja”

La mujer camina como los sonámbulos caminan
Semeja una ilusión sobre la tierra
Ató su vida a un viejo muelle
Parece que él volvió para verla
En las hojas, en la hierba verde, en el polvo y en las palabras
cantarinas,
Aunque el tiempo envejecía los rostros de la gente

En esa posada, hay alguien tan consciente como lo loco que es
En el camino, hay una persona tan loca como lo consciente que es
Pero la mujer canta, la mujer canta
La luz de la luna fluye dentro de su cabello
O ella vierte la luz de la luna en su memoria
Sus palabras cantarinas llaman el alma
De un soldado hace veinte años
Quien se despidió de ella mientras la luna ascendía


Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
http://www.festivaldepoesiademedellin.org/






NGÀY NÀY, THỨC GẠC MA!

Trận chiến Trường Sa, sóng hận Gạc Ma
khí uất biển dội về như muốn nổ tung computer

Tôi đã khóc trước những video clip quả cảm và bi thương
những người con đất Việt không súng, đứng thành vòng ôm cờ Tổ quốc
mỗi trái tim là một cột cờ
có thể hy sinh nhưng không thể để kẻ thù làm gục ngọn cờ ý chí
đó mệnh lệnh của tổ quốc, là ý chí của tổ tiên, là linh khí Việt
bao thế hệ con dân đã dựng lên, hòa máu vào biển Đông
máu thấm từng hạt cát
đất đai sông núi này là toàn vẹn, thiêng liêng, là không đổi trác
làm sao tin những mặt người quen trí trá và ẩn sâu hiểm ác
dân tộc những nghìn năm đã quá đủ cho ta nhận mặt
dẫu những mặt kia có trộn lẫn màu gì
ngụy trang bằng gì, bằng phe nọ nhóm kia, hay những ngôn từ mỹ miều hữu hảo
“sông núi có thể dời, lòng người thì khó đổi”?
tự cổ nhân họ đã chỉ ra rồi.

Các anh ơi, Gạc Ma hôm nay là ngày giỗ trận
là ngày không được quên, không lẫn lộn mù mờ
ông cha ta ngàn năm chưa bao giờ khuất phục
mỗi tấc đất tấc người, linh khí tổ tiên
tôi xin gửi một viên đá cho Trường sa, cho sóng ngầm Gạc Ma
xin gửi lòng biết ơn xây phên giậu tổ quốc
sóng hãy bùng lên nhấn chìm những dã tâm, những ngông cuồng ảo vọng
nén hương này thắp lửa Gạc Ma!





Đồng loại
Tặng LTĐ

Trong mắt rắn, dĩ nhiên rồi ta cũng loài rắn
ngôn ngữ của trườn bò
và bóng tối phục binh trong bình minh nọc độc
quen lẩn khuất rập rình và tiến thân lươn lẹo
những già cỗi cũ mèm rồi có thể lột da
chỉ tính rắn không lột được cùng lốt rắn

Trong mắt bầy khuyển kia, làm sao khác ta cũng thành đồng loại
những cơn tru hoang (tiếng người hoá dại)
ngày thấp thỏm quạ kêu, đêm chập chờn cú rúc
những con mắt gài quanh bờ giậu
lách nhách cắn bóng đêm hay tự sủa phận mình
có cái chết trong bầm dập vết răng đồng loại
có bước chân côi cút lẻ bầy

Trong mắt chim ta cũng loài chim
cũng giống chim đi trên hai chân, nhưng khác chim người lại biết bò
và (nói nhỏ) thua chim không thể bay lên
suốt đời níu nhau trên mặt đất

Ta là ai? Câu hỏi đã xưa rồi
và điều đó chỉ riêng ta biết
ta là cả muôn loài, duy một điều khác biệt
ta vẫn phải suốt đời mang gương mặt là ta!

2.12.2006 - 23.2.2007





Sơn Tây

Này mây trắng Ba Vì gọi ngàn tuổi bay
này thành quách đá ong dẫn lối về phế hoang chiều cổ đại…

Tôi vào Sơn Tây bằng cổ thành xưa rỉ máu, bằng trung du cuộn đỏ
lúng liếng xứ Đoài những nàng răng đen hạt nhót đang cười duyên
các nàng liếc tôi bằng sâu thẳm bầu trời thị giác
bằng cả những phía sau mi cong

Áo lụa dệt mềm mắt tôi, khăn nhung mỏ qụa buộc tôi bằng sợi xúc cảm
các nàng cổ nhân rồi. Tôi cứ sống thời các nàng mười tám tuổi
mê mẩn yếm đào cầu ao khoả gió
rúc ríc chợ quê, bánh tẻ thơm ngang vai trần sương nõn
tôi đi qua ngàn năm để đỏng đảnh một chiều váy ngắn
Tích Giang vỗ lõm bình minh thành cổ
nhoẻn miệng cười lúng liếng nhân gian

Tôi cưỡi mây trắng bay điệp điệp sông Hồng
bay phiêu du bằng dân dã hồn làng
có cánh diều làm nghiêng cả một vòm trời lãng mạn
có bầu trời tự do thúc ngựa hí những khát dâng trong ngực
có trái tim già dắt trái tim non đi vấp váp trên con đường nhân bản
nối đời này đời nọ gió lành Sơn Tây

Kìa mây kìa mây dẫn tôi non Tản, dẫn qua sông Đà, tôi về Thanh Thuỷ
sông ngàn tuổi đương giai
những triền bãi nằm dài liu riu ngủ sau mê mệt cường dâng mùa lũ
mía ngọt ngô lùi khói sương đơm nhớ
sông hổn hển kể ngày những nàng thôn nữ ra bến quê giặt yếm
giặt những nụ cười duyên
giặt cái dịu dàng, giặt phồn thực
các nàng giặt tôi, kỳ cọ tôi bằng chiều quê cổ điển
bằng cổ tích Ba Vì, bằng cả bây giờ quần jean, tóc hấp

Tôi đi qua Sơn Tây, chưa qua hết những buổi chiều mây trắng
đá ong nằm rỗ mặt thời gian
có một vòm trời răng đen hạt nhót
mỉm tôi
môi chiều
                    
Mộc Châu, 31.8.2010






Gọi sẻ

Này sẻ
này những con đường chạy dọc ấu thơ
những chiếc lông tiềm thức mọc lên đôi cánh mang ước mơ lộng lẫy bầu trời
bầy sẻ nhỏ cắp mùa lên tổ
cắp giai điệu cánh đồng

Chiếc mỏ tí hon gắp những giọt sương, những giọt đêm mặn
chúng đan cả bầu trời, từng sợi bình minh, từng mũi chỉ hoàng hôn thành tổ ấm
hạnh phúc lót bằng đời rơm rạ
những mảnh hồn quê thắp lên cánh vỗ những chân trời

Ta gọi sẻ
gọi những mùa thơm hạt
nhớ mái hiên chiều mẹ ta sàng gạo
dưới tay Người rào rạo mắt thời gian
mẹ sàng cả tiếng chim, lăn líu ríu từng chùm lên mặt đất
mẹ sàng những nỗi đời đau đáu mùa gieo hạt
hỡi tiếng chim nhỏ nhoi
ta thương sẻ loài chim không biết hót
cả một đời chiêm chiếp tiếng sẻ thôi

Nhà ta đây chim hãy về, như từng về tíu tít ngọn cau, rúc ríc hiên chiều
ôi tiếng chim - mái hiên ấu thơ ta trú ngụ
tiếng chim đã theo ta cả một đời thôn dã
đến bao giờ hỡi sẻ, hót lên?
                                        
27.9.2009





Mặt ghế

Chiếc ghế có ngôn ngữ của một rừng cây
trăm năm rừng cây cùng cất giọng trong thẳm sâu vân gỗ
có cái đầu luôn khát tự do
lại có tự do tự gông cùm trên ghế

Tôi gặp đó đây những gương mặt mộng du quyền lực
những cái đầu nhỏ hơn vương miện
bài hát về tự do dài rộng thiên nhiên
thiên nhiên mãi tươi xanh
có giai điệu của trời, có tiếng gầm mãnh thú
chiếc ghế chứng nhân, một sàn diễn của vòng quay thế sự

Còn trên ghế những mặt đời xấp ngửa
những khao khát vang xa, những dòng sông lấp vùi quá khứ
những ngôn từ chưa mọc râu, những bào thai thời cuộc chết yểu
những thai nghén vô sinh, những thứ sinh đã vội lỗi mùa
sự vinh danh có thể ngắn hơn một đời cây
và nỗi buồn, có thể dài hơn sau đời ghế…

Tiếng ghế xô. Tiếng đại ngàn cuộn dâng mùa lũ?
một bóng cây đổ rỗng bóng rừng
thiên nhiên vẫn chảy trong từng thớ gỗ
lạ chưa kìa, mặt ghế hư vô…

6.3.2008






Tốc ký về sự nhạt

Sự nhạt như xe đạp mòn phanh, trôi tuồn tuột những con đường nhạt
chúng hay xè nhạt ra khoé mép
đỡ những nụ cười toen hoẻn của bờ môi
đỡ những lời không trọng âm, chỉ còn những đơn âm đi õng ẹo
trên con đường tủn mủn tư duy

Sự nhạt thường hay có thú vui hàng xén
bán lẻ một cái nhìn
mặc cả một ngày mai ảo ảnh
hay đi rình bóng đêm, hay ẩn nấp ánh ngày
sự nhạt nhẽo thích lên giường ngủ, bằng mò mẫm bóng tối không nến thắp
thích vẩy lên mặt phố những ngôn ngữ bóng bẩy, những cũ mèm khẩu hiệu…

Sự nhạt hay tằng tịu với gương mặt nhẵn mỏng
“buôn dưa lê” thậm thụt vỉa hè
e ngại đắng cay gia vị
thích mỡ màu chót lưỡi, sính mật ngọt đầu môi

Hôm qua tôi bất ngờ gặp sự nhạt đang tắm truồng với trăng
chúng rủ tôi vào cơn hoan lạc những ngôn từ sáo cũ
chúng toan bao vây đánh úp tâm hồn tôi, biến tôi thành đồng loã
tôi hoảng sợ lẻn ra con đường lớn
nhạt nhẽo cười ngặt nghẽo, một nụ cười na ná người điên!

27.7.2008


Tiếng vọng của những mảnh vỡ

Dọc con đường bờ sông nắng chảy, những giọt thời gian chảy
em và tôi đi nhặt những mảnh vỡ một cách thích thú
nhặt ánh mắt tinh nghịch, những đam mê chưa chịu già

một viên gạch cổ, một mảnh gốm chồi lên vết xưa
những mảnh vỡ ngủ từ ngàn năm bóng đêm lặng câm lòng đất
ngủ trong chính sự cách điệu những hoa văn tài hoa
đâu mảnh vỡ tâm hồn
đâu mảnh vỡ trái tim
những mảnh vỡ quẫy lên tiềm thức
Trên vết lở sông Đà cả những khúc xương trắng, những đám vỏ ốc trắng
gió trầm tích thổi về sự thịnh trị nền văn minh nông nghiệp
than lửa của một ngày
một ngày chói sáng nhận thức
một ngày mảnh vỡ kể những câu chuyện dọc dòng sông vĩ đại này
những câu chuyện tẩm liệm quá vãng
giờ hát lên bằng giọng hát thật của mình

Em ơi, sông vẫn chảy kìa, gió ngàn xưa vẫn chảy
hay em, ngọn gió lành từ ngàn xưa gửi lại
dắt tôi đi trong kỳ vĩ và vẻ đẹp huyền bí những mảnh vỡ
những mảnh vỡ mọc cánh
nâng tôi lên từ chính những khía vỡ nham nhở và sắc cạnh của nó

Tôi đang học cách trò chuyện từ chiều vô thức
và cả chiều linh giác
chiều em
dọc con đường cổ đại
dòng sông mẹ sinh tôi
                                
30.4.2010





Cổ Ngư một lát cắt

Hàng cơm nguội trầm tư đứng ngẩn phố hiện đại
chiều dậy thì khoả sương Tây Hồ
Cổ Ngư nhớ xưa, nằm se sắt bóng chiều hồn cẩu nhi phơ phất
phong phanh lá vàng thu cởi cuống xiêm y
tôi đi rỗng ngày buồn
nhặt vết nhân gian
rắc trên đường thu se sẽ gió

Trấn Quốc thỉnh một hồi chuông phúc lành
những con sóng vỗ tôi luỗng chiều
em lại về trong thực ảo mùa thu, trong ngọt ngào đắng đót
trong váy áo thanh xuân hừng hực qua đường
tôi muốn hôn lên bầu trời lơ lửng những cặp môi bay ngược quá khứ
những ký ức treo trên vòm lá, rằng mắt em đâu đó còn kia
Cổ Ngư
Cổ Ngư
Cổ Ngư
tiếng nấc những bàn chân còn thảng nhớ con đường
đi mải miết phía ngày không định
khóc trên vai tôi
xào xạc lá bàng rơi.





Ra biển

Ta quăng bỏ những bức bối thị thành, những muộn phiền nhầu nhĩ
những gương mặt nhạt nhẽo, những cái nhìn tị hiềm
chán nhất trên đời là phải nhìn những cái mặt không chơi được
mà vẫn phải nhìn
cả một ngày trần trụi mặt nhau
cả một đời đeo nhẵn mặt nhau

Chỉ còn rừng dương, tiếng vĩ cầm của gió hoang gọi tình
chỉ còn những nụ hôn mê mệt gốc thời gian, không chịu già
chỉ còn biển, biển chiều cứu rỗi
lột áo muộn phiền
biển ngầu sóng, biển nghiêng trời, biển mộc mạc gió
biển xoá những bến bờ, luẩn quẩn đời sông

Một ngày tôi ra biển, một ngày biển gột mình
tôi khoả những tự do trên sóng, sóng dâng tôi lên trời bằng lộng lẫy đại dương
tôi khoả tôi trong mắt em cho đã cơn thèm
tôi đang đắm trong mắt em hay mắt biển
một cơn bão hoang vu ghì xiết
tự do này lại đóng cũi ngục tù kia

Cồn Vành, tháng 10.2009








No hay comentarios:

Publicar un comentario