viernes, 7 de agosto de 2015

TRÂN ĐĂNG KHOA [16.715] Poeta de Vietnam


Trần Đăng Khoa

(Nacido el 24 de abril 1958), en el pueblo  comuna Tri Quoc Tuan, distrito Nam Sach, provincia de Hai Duong, Vietnam. 

Es un poeta, periodista, editor de la Revista de Artes Militares y miembro de la Asociación de Escritores de Vietnam. 

Desde su infancia fue considerado por muchos como prodigio poético. A los 8 años de edad, ha tenido poesía publicada. En 1968, a los 10 años, su primera colección de poemas "Desde la esquina de mi casa de campo" (poemas seguido de "terreno de juego y el ángulo del cielo") en la editorial Kim Dong Publishing. 

Trần Đăng Khoa se alistó en el ejército de Vietnam, como infante de marina. Luego estudió en la Escuela de Escritura y fue enviado a estudiar en el Instituto de Literatura Mundial llamado M.Goocky Academia de Ciencias Sociales de Rusia. Al regresar a su país como editor de Artes militares. Desde junio de 2004, cuando logró el grado de teniente coronel del Ejército Popular de Vietnam, pasó a la comisión técnica encargada de la Voz de Vietnam.

Obras notables:

Từ góc sân nhà em, 1968.
Góc sân và khoảng trời, tập thơ, 1968, tái bản khoảng 30 lần, được dịch và xuất bản tại nhiều nước trên toàn thế giới
Khúc hát người anh hùng, trường ca, 1974.
Bên cửa sổ máy bay, tập thơ, 1986.
Chân dung và đối thoại, tiểu luận phê bình, Hà Nội: Nxb Thanh niên, 1998, tái bản nhiều lần, gây tiếng vang trên văn đàn những năm bế tắc của phê bình văn học Việt Nam. Tác giả cho biết ban đầu đã dự kiến phát hành tập II của tác phẩm này, nhưng hiện đã gộp bản thảo vào phần I để tái bản.




Carta a la madre

Madre, en esta guerra puedo caer,
caer en el cumplimiento del deber --como muchos otros--
para mantener el techo de palma dorada
donde vivimos, intacto.

Y una mañana puedes --como tantas madres--
sostener en tu mano una hoja de papel,
una endeble hojita de papel
más pesada que una bomba de mil libras;
una que borrará todos los años que te quedan.

Aun así, no llores…
No he muerto todavía...
Lee de nuevo el cuento de Kieu.
Quizá encontrarás entonces algunos destellos de paz
bajo la sombra de nuestra palma de largas frondas.
Apóyate sobre la puerta, madre, por favor, y espera como solías
hacerlo.
Atenta a nuestros pasos, imagínanos regresando de la escuela,
Tomados del brazo, cargados de libros, riendo junto a la ventana,
cruzando a una tarde que se asienta en silencio.

Cuando la noche se asienta
              sobre la casa
                               sobre el jardín
                                                     sobre el cielo…
la noche es cálida y suave como la seda, deja la puerta entreabierta.
A través de la casa un viento cantará el amor del cielo y la nube,
y te llevará a los dulces brazos del sueño, sin saber que tu hijo ha
entrado,
que ha encontrado su camino a casa en un aire que vaga por la
tierra, buscando
sólo tranquilizar a las madres que perdieron a sus hijos.

Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
http://www.festivaldepoesiademedellin.org/



Đợi mưa trên đảo Sinh Tồn

Chúng tôi ngồi trên đảo Sinh Tồn
Bóng đen sẫm như gốc cây khô cháy
Mắt đăm đăm nhìn về nơi ấy
Nơi cơn mưa thăm thẳm xa khơi ánh chớp xanh lấp loáng phía chân trời…
Ôi ước gì được thấy mưa rơi
Mặt chúng tôi ngửa lên như đất
Những màu mây sẽ thôi không héo quắt
Đá san hô sẽ nảy cỏ xanh lên
Đảo xa khơi sẽ hoá đất liền
Chúng tôi không cạo đầu để tóc lên như cỏ
Rồi khao nhau
Bữa tiệc linh đình bày toàn nước ngọt
Ôi ước gì được thấy mưa rơi …
Cơn mưa lớn vẫn rập rình ngoài biển
Ánh chớp xanh vẫn lấp loáng phía chân trời..
Ôi, ước gì được thấy mưa rơi
Chúng tôi sẽ trụi trần nhảy choi choi trên cát
Giãy giụa tơi bời trên cát
Như con cá rô rạch nước đón mưa rào
Úp miệng vào tay, chúng tôi sẽ cùng gào
Như ếch nhái uôm uôm khắp đảo
Mưa đi! Mưa đi! Mưa cho táo bạo
Mưa như chưa bao giờ mưa, sấm sét đùng đùng
Nhưng làm sao mưa cứ ngại ngùng
Chập chờn bay phía xa khơi…
Chúng tôi ngồi ôm súng đợi mưa rơi
Lòng thắc thỏm niềm vui không nói hết
Mưa đi! Mưa đi! Mưa cho mãnh liệt
Mưa lèm nhèm chúng tôi chẳng thích đâu
Nhưng không có mưa rào thì cứ mưa ngâu
Hay mưa bụi… mưa li ti… cũng được
Mặt chúng tôi ngửa lên hứng nước
Một hạt nhỏ thôi cát cũng dịu đi nhiều…
Ôi đảo Sinh Tồn, hòn đảo thân yêu
Dẫu chẳng có mưa, chúng tôi vẫn sinh tồn
trên mặt đảo
Đảo vẫn sinh tồn trên đại dương gió bão
Chúng tôi như hòn đá ngàn năm trong đập
trái tim người
Như đá vững bền, như đá tốt tươi…
Mưa vẫn giăng màn lộng lẫy phía xa khơi
Mưa yểu điệu như một nàng công chúa
Dù mưa chẳng bao giờ đến nữa
Thì xin cứ hiện lên thăm thẳm cuối chân trời
Để bao giờ cánh lính chúng tôi
Cũng có một niềm vui
đón đợi…

1982





Sao không về Vàng ơi

 Tao đi học về nhà
Là mày chạy xồ ra
Đầu tiên mày rối rít
Cái đuôi mừng ngoáy tít
Rồi mày lắc cái đầu
Khịt khịt mũi, rung râu
Rồi mày nhún chân sau
Chân trước chồm, mày bắt
Bắt tay tao rất chặt
Thế là mày tất bật
Đưa vội tao vào nhà
Dù tao đi đâu xa
Cũng nhớ mày lắm đấy… 

Hôm nay tao bỗng thấy
Cái cổng rộng thế này!
Vì không thấy bóng mày
Nằm chờ tao trước cửa
Không nghe tiếng mày sủa
Như những buổi trưa nào
Không thấy mày đón tao
Cái đuôi vàng ngoáy tít
Cái mũi đen khịt khịt
Mày không bắt tay tao
Tay tao buồn làm sao! 

Sao không về hả chó?
Nghe bom thằng Mĩ nổ
Mày bỏ chạy đi đâu?
Tao chờ mày đã lâu
Cơm phần mày để cửa
Sao không về hả chó?
Tao nhớ mày lắm đó
Vàng ơi là Vàng ơi!






Ngày mai ra trận

 Chẳng cần có rượu
Chúng mình vẫn ngồi ngật ngưỡng với nhau
Ngày mai ra trận
Vầng trăng đêm nay cứ vằng vặc ngang đầu… 

Ta ngắm mình, rồi ta ngắm nhau
Sao ta thấy thương ta quá thể
Bỗng nhận ra ta còn rất trẻ
Và vòm trời hùng vĩ kia cũng trong ngần,
                               tinh khiết như ta…     

Thuốc cuộn, lương khô, nào hãy bày ra
Cũng có vậy thôi. Nào thôi, liên hoan hết
Ngày mai ai hy sinh ? Đêm nay ta không biết
Nhưng ta biết ngày mai bọn giặc phải tơi bời 

Có điều gì phấp phỏng thế, rừng ơi ?
Mà nghe rối cả ruột rừng, gió thổi
Ta muốn hít cả đất trời chật căng hai lá phổi
Ôi đêm nay có thể chỉ là một đêm. Nhưng cũng
                 có khi là cả một đời người 

Có điều gì hồi hộp thế, rừng ơi ?
Hãy nói giùm ta, rằng ta rất yêu người,
                   dù có người từng làm ta đau khổ
Đêm lặng quá. Đồng đội ơi!
Ngày mai ra trận rồi! 

Ngày mai, ngày mai, nếu mình không trở về
Cậu có nhớ lối rẽ vào nhà mình không cậu ?
Cúc tần xanh, tơ cuộn vàng lưng giậu
Mẹ mình thường đứng ở đó nhìn ra… 

Nếu ngày mai chúng mình đều còn cả
Ta sẽ ôm nhau hát vang trời
Cho mẹ chúng mình ở nhà đừng sốt ruột
Cho sông núi biết chúng mình là những
                           thằng hai mươi 

Nhưng còn đêm nay, đêm nay nữa, rừng ơi!
Lòng ta muốn yên mà rừng thì phấp phỏng
Thôi hãy hát to lên cho rừng yên tĩnh
Để chỉ còn trăng – như lính- trải đầy rừng… 

Đêm nay, đêm nay, có ai cùng thức với  ta chăng?
Nếu nhặt được dòng tâm sự này,  xin đừng trách
                        lũ chúng tôi lẩn thẩn
Có gì đâu, bè bạn mến yêu ơi
Ngày mai chúng tôi ra trận ! …

Biên giới Tây Nam 1-10-1978  









No hay comentarios:

Publicar un comentario