martes, 25 de agosto de 2015

LÊ THÀNH NGHỊ [16.879] Poeta de Vietnam


LÊ THÀNH NGHỊ

(1946). Vietnam. Poeta.



Guerra

El último hijo de la madre se ha ido a la guerra.
Las flores del árbol del pan se yerguen en fila, amargamente en
silencio.

Las flores púrpuras son inusualmente púrpuras,
Incluso no saben cansarse.

En tiempo de guerra, el sol entró en la oscuridad.
Durante noches de guerra, mi madre se desvelaba la noche entera.

Trataba de escuchar los pasos de su hijo,
Pero noche a noche, había sólo ecos de fusiles.

Ah, comprender el costo de un día en paz.
Parir hijos
Y como la madre,
Sentarse noche a noche a esperar en el campo de batalla.

1975

Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena






Trong mưa nhớ mẹ

Những câu thơ về mưa
Có một thời làm ai cũng sợ
Tôi cũng thế
Như thể đến trước hoa hồng gai
Muốn hái một cành…

Vì sao có những người muốn bay khỏi chân trời
Một thời hồn nhiên chỉ được phép nói toàn mơ ước
Không có bụi trên đường,
                        không có bùn trong nước
Không có mùa đông, chỉ có nắng vàng tươi

Tổ quốc - ta yêu Người
            những tháng mưa ròng sông Hồng nước xiết
Tổ quốc - ta yêu Người
                        năm nắng mười mưa mẹ ta lội bùn
                        tìm củ khoai hà, tìm bông lúa sót
Tổ quốc - ta yêu Người
                        như yêu cánh cò bay gió ngược
Nghìn con người như Sơn Tinh hôm nào
                                   ngạo nghễ chống bão mưa!

Không phải chỉ có một người trót một lần
                                               lơ đãng trong mưa
Tôi cũng đã bao ngày mưa giăng nhớ mẹ
Nỗi nhớ dâng trên mái phố, mái nhà
Chỉ vì như ngày xưa...
            muốn về nơi buồn trông cửa bể
Chỗ mẹ ngồi nhớ những đứa con xa.





Khoảng giữa những giọt sương

Giấu một đêm bất tận dài
Sáng ra long lanh tinh khôi trên lá
Mang hình giọt nước mắt
Sương khô dần trước gió.

Tôi hỏi gió, gió thì bận thổi
Tôi hỏi cây, cây thì bận xanh!

Đêm qua vui gì gió từ hồ lên
Nhớ gì cây cột đèn hè đường vàng úa
Và sao đất buồn như cỏ héo nằm sương?

Hãy gõ cửa phòng tôi mỗi sớm
Khi giọt sương còn nguyên vẹn trên cây
Còn một nửa nếu được chia với bạn
Những nỗi đau tôi giấu kín đêm dài!

Nếu ngày mới mặt trời lên rất khác
Khi giọt sương đang xuống tự trời cao
Tôi ở khoảng từ giọt vui đến trước
Và giọt buồn trong vắt đến sau.












.

1 comentario: