miércoles, 12 de agosto de 2015

THI HOÀNG [16.776] Poeta de Vietnam


THI HOÀNG

Thi Hoàng, nacido en 1943 en Vinh Bao, Hai Phong, Vietnam, cuyo nombre real es Hoang Van Bo, es un poeta moderno de Vietnam. Thi Hoàng, es considerado como uno de los pocos  innovadores de Vietnam, poesía generación contemporánea. Recibió el Premio Estatal de Literatura y Arte (2007) debido a su destacada contribución a la poesía contemporánea de Vietnam.

Trabajo publicado:

Nhịp sóng (1976)
Ba phần tư trái đất , trường ca (1980)
Nhịp sang (1982)
Gọi nhau qua vách núi , trường ca (1995)
Đóm đóm và sao (1997)
Bóng ai gió tạt (2001)
Cộng sinh với những khoảng trống (2005)




Nuestra boca y la del fusil

 (De Llamarse unos a otros a través
del acantilado de la montaña)

Mi país yace con ensoñación junto al mar.
El sueño rezuma sangre muchas veces
Hasta una guerra naufraga desde el otro lado del océano,
Una vulgar y fragmentada guerra,
Una boca dispuesta a abrirse, la boca del fusil dispuesta a señalarla.

Año 1954 - paralelo 17,
Cada uno de nosotros fue cortado a la mitad.
El cinturón que usamos normalmente nos sacude una mañana.
Una mañana,
La mitad de abajo o la mitad de arriba se ha ido.
De noche la ametralladora liviana ríe a carcajadas.
Nuestros camaradas, nuestro pueblo es asesinado,
Una muerte que no es verbo o adjetivo.
No, no, no. Nada podría decirse.
La muerte en nuestra boca es revivida cada noche.
Las montañas Truong Son en la temporada de lluvias, como haladas
desde el mar.

El bosque es antiguo mientras somos muy jóvenes:
Dieciocho o veinte años, silenciosamente fuertes,
Labios apretados, la boca del fusil bien abierta.
El largo camino hace arder el arco del pie,
ruidos de motor OV10 y C130 grasosos como plástico caliente,
Se pegan a la carne.
Hemos pasado,
Hemos pasado,
El miedo quedó atrás en un espacio oscuro,
Dificultades descargadas sobre hombros por los brazos de un
gigante.
El amor por la madre y la hermana desaparecida, a veces se
convierte en cuchillos afilados
Que cortan la carne.

Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena




Dấu chữ thập đỏ

Tặng nữ đồng chí Hợi cứu thương hoả tuyến 

Bốn bề ầm ầm tiếng nổ 
Khét đặc khói vàng khói đen 
Dấu chữ thập đỏ trông vẫn rõ 
Như một cánh chim mầu đỏ 

Người nữ cứu thương 
Nhoài qua hàng rào dây thép gai nham nhở 
Băng bó một vết thương 
Mắt chớp như kim cương 

Súng của ta dằn giọng 
Chọc vào quả tim của mầu đen 
Bờ chiến hào nóng bỏng 
Dấu chữ thập đỏ vút lên 
Người nữ cứu thương 

Ta chụp lên đầu thù cơn giông sắt thép 
Lỗ châu mai nẻ toác 
Xi măng cốt thép 
Rơi trên những bộ ngực đầy lông 
Tái nhợt mặt hung thần 

Dừng tiếng súng 
Tản dần khói đen 
Mây trắng trên trời làm sáng đất 
Ta đứng lên! 

Dấu chữ thập đỏ đi bên 
Dấu hiệu cứu thương bên chiến hào ta đó 
Như một dấu môi yêu 
Mầu đỏ.

Trường Sơn 1967





Những con đường hôm nay

Những con đường trên mặt đất 
Nhữn con đường trên đại dương 
Những con đường trên không 
Những con đường trong lòng ta 

Đến những mùa xuân, đến những năm xa 
Con đường qua gió mưa lầy lội 
Qua những đêm đen khói bom mờ tối 
Phải trong tim thắp một ngọn đèn 

Ngang dọc đại dương những năm tháng chiến tranh 
Biển đã mặn có máu người thèm mặn 
Con người với con tàu vào trận 
Cũng kiên cường dũng cảm như nhau… 

Trời đã xanh hơn sắc biếc ban đầu 
Đôi cánh lớn mở đường bay lục địa 
Vòm trời chín một đinh ninh mới mẻ 
Càng dịu mềm tươi đậm thiết tha hơn! 

Tiếng sóng trong lay động tận trong hồn 
Nhịp cầu mới đôi bờ thêm gắn bó 
Lúa trăn trở chín trên đồng vàng rộ 
Những đêm nằm thương nỗi đất gian truân 

Những con đường đằng đẵng chuyên cần 
Nay đã đến với niềm vui mong ngóng 
Giọt nước mắt trào trên má nóng 
Hơn hai mươi năm mới giắp mặt vợ chồng 

Khi bàn chân đặt xuống thấy yên lòng 
Con đường ấy dẫn lối đi tình nghĩa 
Và vừng trán với chân trời như thế 
Đã gặp nhau đã chấp nhận nhau rồi 

Chân vịt con tàu sôi sục 
Những bánh xe quay hối hả 
Tiếng máy, tiếng đồng, tiếng lá 
Nghe như chìm vào thịt da. 

… Những con đường đi suốt cuộc đời ta 
Những con đường làm thời gian trẻ lại 
Bởi trăm con đường từ con đường thời đại 
Con đường thiêng liêng - Đường Hồ Chí Minh.

Tháng 7 năm 1976






Thành phố những cánh buồm mùa hè - của bể

Hải phòng lòng ai không mênh mông 
Những con sóng dồn lên từ cửa biển 
Mù xa và âm vang 

Bình minh ngập ngừng goài cửa sông 
Rồi vội vã nắng tràn ra hết cả 
Đêm hôm qua có chàng trai nào thao thức với lòng ta không đó 
Nghe tiếng còi tàu vọng đến những bờ xa 
Năm tháng quay như chân vịt con tàu 
Bếnb ờ gọi mũi con tàu lên 
Rà trên mặt sóng những tim đèn 
Những xác thủy lôi câm bặt 
(Nhớ người bạn chài chiều ấy đã hy sinh 
Giọt nước mặn đại dương long lanh như nước mắt 
Còn nghe tiếng ai trong tiếng gió khàn khàn). 
Cho đến sớm hôm nay trên boong tàu và trên mũi xàlan 
Những con sóng đồng chiều đưa thanh thản lòng ta ra với biển 
Thành phố đứng như ngóng về biển lớn 
Đường chân trời trước mặt mở dần ra… 

Từ bãi sú bờ sông đến những đảo mờ xa 
Những tên đảo gọi về như đá vẳng 
Những Hòn Dấu, Long Châu, Cô Tô thăm thẳm 
Nghe tiếng bốn phương qua những ngọn buồm 
Dòng nước giang hồ rì rầm, trời như chiếc bầu đàn vang vọng 
Nước ôm quanh sự sống 
Nước ôm quanh chân người 
Giọng hát à ơi cho đất sa bồi 
Những chiếc neo tàu tin ở lòng người như tin ở đất 

Thôi, vầng trán xa xưa như nỗi buồm tím ngắt 
Thôi, cánh buồm  xa xưa lờ đờ như tha hương 
Đời gắn bó cùng ta với những con thuyền 
Nắm chặt lấy tay nhau là bão tắt 
Ta soi bóng xuống lòng sông xanh mát 
Gió mặn thổi đầy hai tay 
Khói nhà máy, gạch công trường, mỗi chuyến xe hàng trong cần lao hôm nay 
Phố mở cửa nhìn ra đường chan chứa 
Sau chiến thắng quân thù ta bước lại gần lò nghe lửa thở 
Trong ngọn lửa mới này hứa hẹn nhiều điều thầm lắng khác hôm qua. 

Ngày tháng gần bên những ước mơ xa 
Tràn than bến chợ 
Gác cao, đường qua 
Ngất ngây say nắng 
Từ ngoài bến tàu văng vẳng 
Tiếng va sắt thép bồn chồn 

Vạt buồm phồng lên trên cửa sông 
Cơn gió đất đưa ta qua đầu sóng 
Vạt buồm muốn kéo cả bờ đi 
Em ơi em! Nghe tiếng nước thầm thì 
Tiếng thầm thì từ xa vời chót vót 
Lại từ môi em như ly rượu ngọt 
Niềm vui ta chiến thắng quân thù hơn mỗi đợi lòng đau 

Khi những tầng gác cao thành phố hoá boong tàu 
Là những lúc khơi xa con tàu đang nhớ đất 
Trong vất vả gian lao những mắt chớp nhìn nhau như giọt mật 
Mắt ai làm mắt ai ngẩn ngơ… 

Có rất nhiều cơn bão đã đi qua 
Trời xanh lặng như đang điềm tĩnh lại 
Hoa phượng đỏ giữa mùa hè sáng chói 
Hay chính trái tim mình từ đó nở bừng ra.






No hay comentarios:

Publicar un comentario