ĐỖ TRUNG LAI
Đỗ Trung Lai nació el 7 de abril 1950 en Phung Xa comuna, distrito Mi Duc, provincia de Ha Tay, Vietnam. Miembro del Partido Comunista de Vietnam. Asociación de afiliación a Vietnam Escritores desde 1991.
Graduado de la Facultad de Física de la Universidad Nacional de Hanoi, el poeta Đỗ Trung Lai trabajó como maestro de cultura en el ejército, entonces Jefe Adjunto reportero del Periódico Ejército del Pueblo. Además de escribir poesía, periodismo, Do Trung Lai es pintor, con su propia galería de arte ha sido artista visual.
Ha publicado:
- Đêm sông Cầu (thơ, 1990);
- Anh em và những người khác (thơ, 1990);
- Đắng chát và ngọt ngào (thơ, in chung, 1991);
- Thơ và tranh (1998);
- Người chơi đàn nguyệt ở Hàng Châu (truyện và ký, 2000);
Mi hermana
Mi hermano se ha ido y no ha regresado.
Nadie pudo resolver lo del compromiso de mi hermana.
Mi hermana ha perdido ahora todo su encanto;
Por tantos años sólo pudo ver el viento en las alturas.
Por tantos años, ella iba y venía.
Por tantos años la urraca nunca cruzó el río *
Esperándolo a alguien, sin noticias,
¿Dónde podría enviarle sus lazos de afecto?
Cuando la luna mengua o el rocío se incrementa,
Sola en su soledad, ¿a quién podía hablarle?
Verde oro como la hierba en la playa,
La hierba podía esperar al agua; ¿ella a quién podría esperar?
El río es profundo y el pozo también.
La vieja areca fue cortada; la enredadera sobre la planta de betel
se secó.
Las persianas de mallado fino se balancean.
El bambú se desvencija, pero ella aún no ha conocido a nadie.
Mi hermana ha perdido ahora todos sus encantos.
Incluso con la rosa en el capullo, uno no tomaría la flor.
Pasan los años, pasan los meses;
Va ella a la deriva como en un sueño.
¿Es así como termina una vida?
Joven de cabello y dientes blancos, tres otoños en un día.
¿Qué se puede decir sobre el marchitarse?
Mi hermana ha muerto desde el día en que él partió.
* La urraca cruzando el río significa el matrimonio o volverse a casar.
Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
Đá và cờ ở Đồng Văn
Dưới bóng vàng sao đầu Lũng Cú
Đá cũng là dân đất nước tôi
Chiều xuống sương bò ra mặt đá
Như người giữ nước đổ mồ hôi
Cả đá lẫn người đều lẫm liệt
Muôn kiếp thi gan nhật nguyệt rồi
Ngậm gió Cổng Trời buông tiếng thét
Đá thề sống chết tựa người thôi
Sống chết tận trung mà báo quốc
Chầu bên cột mốc chốn biên thuỳ
Ấm lạnh với người trong sương tuyết
Che đỡ cho người lúc hiểm nguy
Rồi đá cho người thân kiếp đá
Dựng thành chót vót với uy nghi
Hồn nước ngày đêm theo thạch trụ
Phần phật reo trên ngọn quốc kỳ
Nguồn: Ơ thờ ơ (thơ), Đỗ Trung Lai, NXB Hội nhà văn, 2013
Ngần ấy người ấy ơi
Người ấy như là mẹ ta
Lo từng miếng cơm ngụp nước
Ta dẫm phải gai mùng tơi
Người ấy buốt vào tận ruột!
Người ấy như là chị ta
Không cần biết ta được, mất
Thấy ta mặt ủ mày sầu
Thì lén co khăn thấm mắt!
Người ấy như là em ta
Ta lỡ một lời khinh xuất
Thì buồn suốt mấy tuần liền
Mặc kệ bờ xôi ruộng mật!
Người ấy như người ta yêu
Tiễn ta lên tàu ra trận
Rồi quay về nhà lấy chồng
Để ta phương trời lận đận!
Người ấy như người yêu ta
Trời cũng chưa là to nhất
Thấy ta bắt đầu bất công
Thì “đứng về phe nước mắt”!
Người ấy như là trò ta
Coi lời ta như pháp luật
Thấy ta lành lặn trở về
Thì chân đi không bén đất!
Người ấy như là bạn ta
Ba năm không nhìn thấy mặt
Nhưng ta gặp vận hạn gì
Thì đến cùng ta sớm nhất!
Người ấy như là vợ ta
Xinh xắn, dịu dàng, chân thật
Thấy ta về nhà đúng giờ
Thì tươi hơn đào, hơn quất!
Người ấy càng như vợ ta
Bình thường là đường là mật
Ta bành đã nổi lên rồi
Thì vua cũng là cục đất.
Ngần ấy người ấy đâu rồi!
Sao không cùng về họp mặt?
Lâu lâu mới gặp một người
Thì giờ trôi đi chán ngắt!
Ngần ấy người ấy đâu rồi!
Ngoài đường đã đầy tết nhất
Nói dại, ngần ấy cùng về
Cầm chắc là ta tan xác!
Rút trong Tuyển tập thơ Việt Nam 1975-2000, tập II, NXB Hội nhà văn, 2001
Đêm sông Cầu
Anh qua sông Hồng, sông Đuống
Mùa mưa bọt nước đỏ ngầu
Không biết ở nơi em ở
Êm êm một khúc sông Cầu
Tiếng một con tôm búng nước
Vó bè ai cất sau lưng
Sao giời lọt qua mắt lưới
Rơi đầy xuống cả mặt sông
Con sông của người quan họ
Suốt đời nước chảy lơ thơ
Em ơi! Em là cô gái
Từ lâu anh đợi anh chờ
Em là cô Tấm thảo hiền
Đến giữa đời anh trẩy hội
Tình đã trao nhau êm đềm
Mà vẫn mắt nhìn bối rối
Sông Cầu khi đầy khi vơi
Chảy ngang qua câu quan họ
Ướt đầm vạt áo bao người
Vạt thương ướt cùng vạt nhớ
Em nói nhẹ như hơi thở
Anh nghe để nhớ suốt đời:
Giữ tình yêu như giữ lửa,
Đừng quên, đừng tàn, đừng nguôi!
Tình yêu có từ phương em
Đi qua tháng năm chờ đợi
Tình yêu cũng từ phương anh
Lửa rừng bồn chồn góc núi
Tình yêu có từ hai ta
Chẳng đủ gần mà giận dỗi
Nhà xa, mặt trận càng xa
Gặp nhau lần nào cũng vội
Ngày mai chắc là nhiều nắng
Nên sao giăng khắp trên đầu
Ngày mai trấn miền ải Bắc
Tựa lưng vào đêm sông Cầu.
No hay comentarios:
Publicar un comentario