VŨ DUY THÔNG
Vũ Duy Thông nació en 1944 en Phuc Yen (Vinh Phuc). Se graduó en la Facultad de Letras de la Universidad de Hanoi, a continuación, como periodista, se desempeñó como redactor, comisionado adjunto de editor de noticias nacionales de la Agencia de Noticias de Vietnam. Se desempeñó como Editor en Artes Foro Revista aunque sólo fue por un corto tiempo.
En 1996, fue asignado como Director Adjunto de la Prensa - Publicación de la Comisión de Ideología y centro de Cultura (hoy el Departamento Central de Propaganda). En 1997, fue ascendido a director del Departamento de Periodismo - Publicaciones. En 2003, Vũ Duy Thông fue nombrado profesor adjunto de Literatura. Trabajó como editor adjunto del periódico en línea del Partido Comunista de Vietnam hasta el 2009. Ahora Vu Duy Thong vive retirado en Hanoi.
OBRA PUBLICADA:
Nắng Trung du (1979)
Cây bưởi ngây thơ và con bướm sặc sỡ (1980)
Chú Tôm gõ mõ (1981)
Những đám lá đổi màu (1982)
Cuộc phiêu lưu kỳ lạ của ong vàng (1982)
Mèo con và cáo đỏ đuôi (1983)
Tình yêu người thợ (1987)
Chiếc kẹo tàng hình (1987)
Xứ sở không người (1987)
Ai là bạn tốt (1987)
Chiếc nôi trên vách đá (1988)
Thỏ rừng hóa hổ (1988)
Chối từ cô đơn (1998)
Gió đàn (1989)
Trái đất không chỉ có một người (1991)
Một trăm bài thơ (1999)
Và cuộc đời sẽ cứu rỗi (2003)
El anciano y el morral
Me encontré con un anciano en el tren.
Cargaba un viejo morral sobre su hombro.
Venía de traer de vuelta,
Del lejano campo de batalla,
Los restos de su hijo.
El tren atestado de gente lo dejó en medio del camino.
Sus manos, dos cucharones de cáscaras rotas de coco,
Se aferraban con fuerza al morral,
Temiendo que alguien pudiera pisar a su hijo dormido.
El tren se detuvo en una que otra estación a lo largo del camino.
Le ayudé a bajar a un carruaje soplado por el viento.
El viento borró todo en la noche.
Sobre su espalda desnuda, el padre cargaba a su hijo.
Pensé que tanto aquel compañero combatiente como yo,
Ambos,
Nos habíamos bajado en una estación cualquiera en el camino.
Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
Tôi đi ra phố
Nắng còn mải nắng ngoài sông
Gió còn bận gió trên đồng cỏ may
Tôi đi ra phố chiều nay
Vừa đi vừa đếm đốt tay tính mùa.
Cô gái mù
Với tôi
Cuộc đời em màu đen
Mặt trời đen
Chiếc lá đen
Giấc mơ đen
Em sống bằng những gì tôi đã quên
Với bông hoa bằng mùi hương
Với ban ngày bằng hơi ấm trên da thịt
Với đêm bằng tĩnh lặng mịt mùng
Với con người bằng nước mắt
Nước mắt không cần nói gì
Vẫn có thể nghe được
Em nhìn cuộc đời bằng cái nhìn khác
Cái có thật là những gì nắm bắt được
Đáng tin là người dẫn đường
Hạnh phúc là tự kiếm được miếng ăn
Nơi có người là bàn tay nâng dắt
Chiều nay, khi em qua cầu
Trái tim tôi như ai bóp nghẹt
Đó là tật của những người có mắt
Nhìn đâu cũng thấy hố sâu.
Bè ta xuôi sông La
Bè ta xuôi sông La
Dẻ cau cùng táu mật
Muồng đen và trai đất
Lát chun rồi lát hoa
Sông La ơi sông La
Trong veo như ánh mắt
Bờ tre xanh im mát
Mươn mướt đôi hàng mi
Bè đi chiều thầm thì
Gỗ lượn đàn thong thả
Như bầy trâu lim dim
Đắm mình trong êm ả
Sóng long lanh vẩy cá
Chim hót trên bờ đê
Ta nằm nghe nằm nghe
Giữa bốn bề ngây ngất
Mùi vôi xây rất say
Mùi lán cưa ngọt mát
Trong đạn bom đổ nát
Bừng tươi nụ ngói hồng
Đồng vàng hoe lúa trổ
Khói nở xòa như bông
Mùa thu
Bỗng dưng đàn sếu bay ngang
Thu về sao quá khẽ khàng hỡi thu
Chuỗi cườm đứt mối trong mù
Tiếng ai gió thổi mơ hồ bãi xa
Con ve khô vỏ vườn già
Đầm sen gắng nở nụ hoa cuối cùng.
Thu về vợi nỗi nhớ mong
Trời cao rộng chẳng đợi trông cánh diều
Con đường đến với người yêu
Giật mình chợt thấy quá nhiều ngã ba
Tôi không buồn nữa đâu mà
Trước điều chẳng thể đường xa đèo bòng
Trước điều dẫu có cũng không
Trước điều chẳng thể chờ mong một đời
Trước điều như chiếc cốc rơi
Nhặt vun sẽ đứt tay người nhặt vun
Mai sau trên những bãi cồn
Đừng tìm tôi dưới cỏ non xanh dày
Bởi tôi đã có phút giây
Từng theo bầy sếu xoải bay trong mù.
1982
No hay comentarios:
Publicar un comentario