ANH NGỌC
Anh Ngọc, Poeta. Su verdadero nombre es Nguyễn Đức Ngọc, nacido en 1943 en Nghi Loc, Nghe An. Después de graduarse en la Facultad de Filología de la Universidad de Hanoi, Ngoc impartió la enseñanza de Inglés en escuelas secundarias y universidades de 1964 a 1971. El 06/09/1971, se unió al ejército, como soldado de Información de Quang Tri hasta 1972. De 1973 a 1979 trabajó como reportero de un periódico del Ejército Popular, disponible en muchos campos de batalla B, K y fronteras. Desde 1979 hasta la actualidad, editor del Sr. Ngoc, de la revista Artes militares. Se retiró en 2008, con el grado de coronel.
El viejo general
Sus adversarios han muerto hace tiempo;
Sus compañeros de armas tampoco son más.
Se sienta en medio del tiempo que lo asedia,
Mientras el atardecer cae lento a su alrededor.
Sus pies han atravesado dos guerras.
Ahora camina lento, con un bastón.
Sus manos arrugadas, que una vez trajeron espantoso terror
Al enemigo, tiemblan.
En el jardín de otoño
Árboles y hojas, como él, están en silencio.
A los ochenta años es como un niño,
Destella una sonrisa, inocente y confundida.
Él se ha ido
Y...
Ha vuelto.
La vida es un viaje cerrado
Entre puntos de salida y llegada,
Un cielo de memoria y olvido.
Alegría y tristeza, aún no llamadas por sus nombres,
Reino humano de nubes viajeras y viento soplador.
Los caballos de guerra tienen patas y rodillas cansadas;
Avanzan hacia la región de arena y polvo en el horizonte,
Arrullan al viejo general en su sueño.
Hay una tristeza mezclada con carcajadas.
Uno de sus pies está en un lugar de la historia;
El otro, unido al otoño todavía.
Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
Chử Đồng Tử
Người con trai không mảnh vải che thân
Như củ khoai trụi trần vùi trong cát
Người con gái vô tình bắt gặp
Tình yêu ra đời trước cả mọi lễ nghi
Đứng cao hơn mọi thành kiến giàu nghèo
Không tính toán sang hèn không đẳng cấp
Đôi trai gái khỏa thân đầu tiên trong văn học
Mượn chính mình để thổ lộ tình yêu
Mượn tình yêu để diễn đạt chính mình
Cặp thân thể nồng nàn và trong suốt
Cái ngôn ngữ dịu dàng không ngượng ngập
Hai tâm hồn bình tĩnh nhận ra nhau
Hai tâm hồn chờ đợi đã từ lâu
Cái giây phút dứt tung những xích xiềng êm ái
Không son phấn điểm trang, không lụa là che đậy
Họ như là trời đất mới sinh ra
Người con gái dịu hiền dám chống lại cha
Dù cha có là vua thì cũng vậy
Cái tình huống không thể nào thay đổi
Cao hơn ý cha và ý vua còn có lý của đời
Còn có ý của Người
Những thế hệ không nguôi tìm về bản chất
Biểu tượng đầu tiên của tình yêu đích thực
Đã ra đời trong ước vọng của nhân dân
1983
Mỵ Châu
Lông ngỗng lông ngan rơi trắng đường chạy nạn
Những chiếc lông không biết tự giấu mình.
Nước mắt thành mặt trái của lòng tin
Tình yêu đến cùng đường là cái chết
Nhưng người đẹp dẫu rơi đầu vẫn đẹp
Tình yêu bị dối lừa vẫn nguyên vẹn tình yêu.
Giá như trên đời còn có một Mỵ Châu
Vừa say đắm yêu thương vừa luôn luôn cảnh giác
Không sơ hở, chẳng mắc lừa mẹo giặc
Một Mỵ Châu như ta vẫn hằng mơ
Thì hẳn Mỵ Châu không sống đến bây giờ
Ðể chung thủy với tình yêu hai ngàn năm có lẻ
Như anh với em dẫu yêu nhau chung thủy
Ðến bạc đầu bất quá chỉ trăm năm.
Nên chúng ta dù rất đỗi đau lòng
Vẫn không thể cứu Mỵ Châu khỏi chết
Lũ trai biển sẽ thay người nuôi tiếp
Giữa lòng mình viên ngọc của tình yêu.
Vẫn còn đây pho tượng đá cụt đầu
Bởi cụt đầu nên tượng càng rất sống
Cái đầu cụt gợi nhớ dòng màu nóng
Hai ngàn năm dưới đá vẫn tuôn trào.
Anh cũng như em muốn nhắc Mỵ Châu
Ðời còn giặc xin đừng quên cảnh giác
Nhưng nhắc sao được người hai ngàn năm trước
Nên em ơi ta đành tự nhắc mình.
Đùa tặng một cô gái không mấy chính chuyên
Anh phải cảm ơn em
Thực lòng không nói dối
Chính nhờ em phản bội
Anh mới có thơ tình
Phản bội thì quá nhanh
Thơ tình còn mãi đó
Phản bội mình anh khổ
Thơ tình dành muôn người
Buồn vui sẽ qua thôi
Sướng khổ dần quên hết
Người trẻ rồi người già
Người già rồi người chết
Chỉ tình yêu không chia
Chỉ tình yêu bất diệt
Bất diệt với thơ tình
Anh phải cảm ơn em
Tưởng mất mà hoá được
Ở đời ai biết trước
Rủi may là thế nào
Ở đời ai biết được
Dại khôn ra làm sao…
Cho một người
Tiễn người ra cửa rồi
Tôi quay vào lặng lẽ
Chợt thấy mình cô đơn
Giữa ngổn ngang bàn ghế
Khi người không yêu ta
Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người
Sao cũng buồn đến thế
Như đánh mất điều gì
Lòng bâng khuâng khó tả
Như thể mắc nợ ai
Món nợ không thể trả
Có lẽ ta thương người
Giờ này đang thui thủi
Hay là ta thương ta
Từng chịu nhiều hắt hủi
Ngỡ chẳng có gì đâu
Mà sao thành rắc rối
Tất cả chỉ một lời
Nói hay là không nói
Bởi đơn giản thế thôi
Biết làm sao cho được
Khi người thì yêu tôi
Còn tôi yêu người khác.
No hay comentarios:
Publicar un comentario