martes, 11 de agosto de 2015

NGÔ KHA [16.762] Poeta de Vietnam


NGÔ KHA

(1935 – 1973)
Poeta y músico de Vietnam. 
Nació en 1935 en el pueblo de El Back Street, la ciudad de Hue. Graduado con clase 1, en Hue Universidad de Educación (1958-1959), Licenciado en Derecho (1962). Enseñó literatura en la Escuela Nacional de Educación, desde el año 1960 hasta 1973. 

A principios de la década de 1970, el poeta  Ngô Kha aboga por la lucha contra el grupo intelectual de Autodeterminación (con Trinh, Tran Viet, Le Khac Cam, el tailandés Ngoc San, Zhoushan). También es fundador y presidente de la cultura nacional de Hue Central del Partido que dirigió en 1972. 

El 1/3/1973, Ngô Kha fue capturado por el gobierno y asesinado. Fue reconocido por el Estado a finales de 1981. No han encontrado exactamente donde el poeta murió. 



Invierno de guerra en Hue

Permíteme hablar con franqueza -
En la zona de fuego de la guerra, soy sólo un escupitajo de hierro,
Con los días y meses de una fruta que cuelga roja en
 el capullo de la rama,
Y lanzo mi cabeza en el desespero
Así que quiero compartir contigo
Noches de invierno.
La puerta de mi alma no tenía lámpara, ni antorcha
Aunque una vela había sido encendida para despedir un día,
Aunque el nihilismo había regresado, gota a gota
Desde la morgue gigante
El bosque permanece en guardia
Por el pasillo de un río, para explicar una guerra
Con murallas fundadas por aullidos abandonados,
Con una luna muda en su fiebre de malaria.
Oscuridad de Vietnam,
Miles de años en estos baluartes
Enterrados en el cuerpo de las estrellas.
Sobre el brazo amarillento del invierno
La muerte se propaga a través de cada hoja.
Escucho el motor de un coche nocturno
Viniendo de alcantarillas y túneles
Como una manada de ratas de campo.
Veo a un hombre anónimo caminando sobre el asfalto,
Buscando a sus seres queridos en el tablero de números.
Cuando llueve
Veo a una mujer,
Su mano sostiene una varita de incienso,
Su nube solitaria se extiende como el chal del duelo.
Veo a un joven soldado
Apuntar con su largo rifle en el agua
Sobre el río.
Veo a un niño huérfano
Mirar hacia arriba a la fotografía de su padre,
Su futuro en el campo de batalla.
Aún veo la ciudad allí tendida,
Alambres de púas y estacas de hierro.
Me refugio fuera de la ciudad,
Cada noche en vela.
En el camino a menudo te veo
Las entradas a la ciudadela se cierran.
Los sonidos de los insectos llaman, noche tras noche.
Veo bajo la lámpara de la plena noche
El rostro de Vietnam, roto en pedazos...

Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena





Mai có hoà bình
Mùa đổ lá thu mơ trời tháng tám
Nhớ nhau thì về chẳng quản đường đi
Ngày xưa đất nước phân kỳ
Em theo tiếng gọi quên thì gấm hoa
Tin em trao về hồng như nụ chín
Mai có hoà bình khác thể yêu đương
Đường dù ngái đi rừng chen lớp lớp
Nhớ nhau thì về cho kịp trời thu
Trời có tơ đan nắng hanh vườn cũ
Áo thô bạc màu hẹn buổi vinh quy
Chim vỗ cánh bay theo đàn tình tự
Xứ mẹ con về góp hội trùng tu
Người rời đỉnh non cây tì dốc núi
Một bước về xuôi một quyết đổi đời
Nếm mật Trường Sơn nằm gai chiến sĩ
Cơm áo hoà đồng gánh cả đôi vai
Con nước phù sa đắp bồi thành luỹ
Giọt máu kiên cường nuôi lúa đồng hoang
Em vẫn dày công trên đường kháng chiến
Mai có anh hùng chí hướng bền gan.
(Theo báo ĐỐI DIỆN số 65-66 tháng 12-1974)
Đây là bài thơ cuối cùng của Ngô Kha trước
khi bị bắt và bị thủ tiêu.





Người con trai

-Cho Tường –

Người con trai ấy ngủ 
buổi chiều đem lại cành dương
và đóa hoa thơm
nhớ đừng quên nụ hôn 15 trên đôi mắt
người con trai ấy chẳng bao giờ gặp em
nhưng anh sẽ không thấy nó nhìn hoang liêu khi tỉnh dậy
trời còn mưa nên nó còn đau khổ
mùa hạ nước đầy hơn tháng chạp
nó trốn chạy khúc nhạc buồn gợi nhớ tên em
nên trở về đây
ôm tượng đá lạnh lùng tưởng linh hồn con gái
trời mưa mùa hạ
trên bãi cát vàng
mặt trời vật mình than khóc
nó nhìn khói vương
ở cuối đường này
những hình đốm đen
lều tranh tiêu điều hồng lên sắc máu
những người tị nạn
nó đốt lên nụ cười le lói
mái tóc rủ buồn tha ma
chiều đi hấp hối
trở về ôm bóng người yêu
hốt hoảng
Ước mơ em làm dòng sông 
để soi mình thấy bóng
xin vào trú ẩn lòng em
đêm nay
muốn về bên này dạ hội
Em bỏ ra đi ! 
những ngọn đèn tím đỏ
viễn phương còn là thành phố
nó đớn đau rời qua Phi châu làm quân tình nguyện
con đường bệnh hoạn hôm nay
nếu được gần em
chỉ cầm một âm giai
thì chúng ta đâu còn đơn lẻ
anh vẫn thương đứa con trai lạc loài
nếu một ngày mai
nó say lên
tay cầm vừng trăng ném xuống công viên
anh chỉ thấy đời dài bằng cô độc














No hay comentarios:

Publicar un comentario