XUÂN DIỆU
(2 de febrero de 1916 - 18 de diciembre de 1985) es uno de los poetas grandes de Vietnam. Es muy conocido en el movimiento de la Nueva Poesía. Por lo tanto, fue apodado el "Rey de la poesía amorosa.".
Después de militar en el partido (1945), sus poemas elogiaron principalmente al Partido de los Trabajadores de Vietnam.
Además de escribir poesía, Xuan Dieu fue un escritor, periodista y críticio literaria.
Marchas nocturnas (fragmento)
Soy la misma carne y sangre que mi pueblo,
Derramo el mismo sudor, la misma sangre que hierve.
Vivo una vida de lucha
Por millones de seres queridos que sufren.
Decenas de noches he caminado bajo las estrellas,
Bicicleta zumbante en la oscuridad.
Hubo tiempos cuando nubes negras acordonaban el cielo.
Hubo tiempos cuando una nueva luna irradió su luz clara.
Algunas veces me he desvelado con el río de montaña.
Por toda la noche, los ojos muy abiertos, los pies avanzando
En una marcha; le permití al corazón adelantarse corriendo.
Amor y rencor son dos grandes olas
Que se entrechocan en el corazón, luego rebotan hasta las estrellas.
En medio de la noche oscura, el mar de tinta negra está cerca,
El momento exacto cuando el corazón gira, deslumbrante,
Cuando los ojos no pueden ver más allá de algunos metros,
Podemos escuchar la montaña y el mar.
Soy como un niño con los ojos cerrados.
Toco el rostro de la madre con dedos ardientes.
Toda la noche comprendo lo que piensan los pueblos,
Lo que ellos más querrían sobre el horizonte.
Ah recuerdo aún cada centímetro de tierra.
Meses cuando los bombardeos llegaron a su punto peor,
Cuando en el camino nos escondíamos, gracias a la tierra.
Amé la tierra cien veces más.
Cruzando el río, se eleva el sol tempranamente,
Los aviones enemigos son como relámpagos.
La madre se yergue, remando la barca.
Más de dos docenas de personas se tornan una voluntad unida
Cuando las huellas de manos al cultivar aún están frescas,
Dos filas de árboles por el camino
Se alistan a cubrir con su follaje a los transeúntes;
Bajo tus pies las piedras se conmueven como tú,
Y los ojos ardientes miran absortos las paredes de ladrillo
colapsadas.
Soy la misma carne y huesos que mi pueblo,
Derramo el mismo sudor, la misma sangre que hierve.
Continúo una vida de lucha
Por millones de seres queridos que sufren.
Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
Anh đã giết em
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật
Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất
Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao ?
Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất
Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt
Tim anh vẫn đập như vấp thời gian
Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,
Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ
Nhớ trời đất cho anh mở
Nhớ
Muôn thuở thần tiên.
Ôi! Xa em, anh rơi vào vực không cùng
Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt
Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác
Ta: hai người xa lạ - phải đâu ta!
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Đêm nào anh cũng đi quanh em mà khóc
Anh vẫn ước được em tha thứ
Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu
Thế mà tại sao ta vẫn xa nhau ?
Tại em cố chấp
Tại anh đã mất
Con đường đi tới trái tim em
Anh đã giết em rồi, anh vẫn ngày đêm yêu mến.
Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu.
Anh là người bạc bẽo
Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo,
Em yêu rồi, anh đã vội quên ngay
Mới hôm kia tình tự đến mê say
Sang bữa nay anh làm như mất hết
Anh đòi mãi như một kẻ keo kiệt,
Trong hồn anh tình ái chẳng lâu sao?
Anh không chắt chiu dành dụm tí nào,
Là đất xấu hạt gieo không nảy nở
Nên anh mới luôn luôn nghèo khổ
Giận hờn như anh chẳng được em yêu
Mà thật ra em yêu dấu rất nhiều
Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo.
Đời anh, em đã đi qua...
Đời anh em đã đi qua
Sáng thơm như một luồng hoa giữa đời
Hiểu làm sao hết em ơi
Bốn năm kì diệu đất trời nhờ em
Ngôi nhà, cánh cổng trái tim
Khóm cây, con mắt ngày đêm đón mừng
Em đi, anh ngóng trông chừng
Anh về, miệng đã gọi lừng: em ơi!
Bữa ăn thành một hội vui
Có em gắp với, rau thôi cũng tình;
Cảnh thường cũng hoá ra xinh;
Có em, anh hết ngẫm mình bơ vơ
Bốn năm đầm ấm say sưa
Tình yêu có biết hạn bờ nào đâu
Bốn năm nhưng cũng qua mau
Cõi trần ai có ở lâu thiên đường;
Giã từ, từ biệt đôi phương
Đôi nơi, đôi ngả, đôi đường: khổ anh!
Bốn năm, lại khép trời xanh
Nhớ em như một mộng lành mà thôi
Từ đây anh lại trong đời
Bữa cơm ngồi với một đôi đũa cầm;
Giường kia một bóng anh nằm;
Phòng văn một sách đăm đăm sớm chiều.
Muôn vàn cảm tạ em yêu
Chất cho anh biết bao nhiêu ân tình
Ai hay anh đã để dành
ánh hương một thuở, thơm thanh suốt đời
Sống bằng nhớ lại nguồn vui
Nhớ khi ôm cả đất trời cùng em...
No hay comentarios:
Publicar un comentario