VŨ QUẦN PHƯƠNG
(nacido en 1940), cuyo nombre real es Vu Ngoc Tran, poeta, periodista y crítico de literatura. Su otro seudónimo: Ngoc Vu. La ciudad natal de su padre es Hai Hau, Nam Dinh, mientras que su madre nació en el país en Tu Liem, Hanoi. Su padre murió cuando él tenía 6 años de edad, su madre también falleció. A los 16 años salió de su casa para estudiar en Hai Hau. El matemático H. Van Vu es su hijo.
Se graduó en la Universidad de Medicina, dos años antes de pasar a la poesía y la crítica literaria.
Ex jefe de redacción Literatura (Literatura Editorial).
Ex Presidente de la técnica de Hanoi, redactor Nguoi Hanoi.
Ex presidente de la poesía Asociación de Escritores de Vietnam, el Editor Vietnam literatura revista en francés.
Además de escribir poesía, escribió crítica literaria, también tradujo poemas publicados en libros, periódicos y revistas literarias.
Fue galardonado con el Premio Estatal de Literatura y de las Artes en 2007.
Las obras:
- Cỏ mùa xuân (1966)
- Hoa trong cây (1977)
- Những điều cùng đến (1983)
- Đợi (1988)
- Vầng trăng trong xe bò (1988)
- Vết thời gian (1996)
- Quên chữ... quên câu (2000)
- Giấy mênh mông trắng (2003)
- Chỗ ấy sóng... (2008)
Lluvia duradera
En los días de lluvia duradera envejecemos,
Lo cual alimenta los versos frescos y verdes de la poesía.
Hemos atravesado nuestra juventud, pero no hemos sido jóvenes
todavía;
¿Qué es juventud en años de guerra?
Huellas azules de humo deslizándose por techos de paja.
La aldea andrajosa, la anciana madre marchita,
Madres aturdidas esperando a sus hijos por toda la tierra,
Oscura lluvia de polvo, cementerios verdosos.
Nuestras montañas y ríos se mueven a través de años de penurias.
Hay puertos que nunca podremos dejar de añorar.
Hay caminos que nunca volverán.
Aquella noche la lluvia caía, y aún seguimos lloviendo.
08/05/1998
Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
Tiếng gọi
Đời cứ mênh mông như thế thôi
Càng đi càng khát những chân trời
Mây bay trắng mãi bờ vô tận
Ngắn ngủi bao nhiêu một kiếp người
Muốn nối đời ra bằng câu thơ
Lơ mơ dòng chữ đậu trên tờ
Mỏng manh trang giấy bay trong gió
Tiếng gọi muôn đời mong tiếng thưa
Người ở đâu và ta ở đâu
Dẫu trong xa lắc vẫn chờ nhau
Hỡi ai tim đập bên trang giấy
Có thấy lòng tôi run xuống câu
6-3-1991
Xôn xao xuân tới
Tháng chạp như gốc cây khô
Tháng giêng lá lộc xanh nhô giữa trời
Người đi ríu rít phố người
Pháo như con trẻ reo rồi ại im
Có gì lay động trong tim
Rẽ đôi mái tóc mà tìm tuổi thơ
Lòng như sóng giữa hai bờ
Xôn xao xuân trước bây giờ lại xuân
Vẫn là mưa bụi lâm thâm
Mơ mơ nắng nhạt, lâng lang ánh ngày.
vẫn là đồng ruộng trời mây
Con sông chảy, bãi sông đày phù sa.
Người thì cũng vẫn người ta
Chanh chua, muối mặn vẫn là thế thôi
Mà đi bao quãng đường rồi
Vẫn khao khát những đoạn đời chưa đi.
Mùa xuân quen tự ngày xưa
Sớm nay bỗng hiểu mình chưa biết gì
Cây đang xuân, lá đang thì
Lòng như trang giấy, viết gì hỡi em.
Nói với em
Nếu nhắm mắt trong vườn lộng gió,
Sẽ được nghe thấy tiếng chim hay,
Tiếng lích chích chim sâu trong lá,
Con chìa vôi vừa hót vừa bay.
Nếu nhắm mắt nghe bà kể chuyện,
Sẽ được nhìn thấy các bà tiên,
Thấy chú bé đi hài bảy dặm,
Quả thị thơm, cô Tấm rất hiền.
Nếu nhắm mắt nghĩ về cha mẹ,
Đã nuôi em khôn lớn từng ngày,
Tay bồng bế, sớm khuya vất vả,
Mắt nhắm rồi, lại mở ra ngay.
No hay comentarios:
Publicar un comentario