TRÚC THÔNG
Nombre real Poeta Trúc Thông: Đào Mạnh Thông, nació en 1940. Después de graduarse en la Facultad de Letras de la Universidad de Hanoi, trabajó en el Consejo de Artes, la Voz de Vietnam hasta la jubilación. Luego se unió al consejo de redacción de la Revista de la Asociación de Poesía Vietnam Escritores.
Obras:
Chầm chậm tới mình (thơ, 1985), Ma ra tông (thơ. 1993), Một ngọn đèn xanh (thơ, 2000), Văn chương ngẫu luận (lý luận phê bình, 2003), Vừa đi vừa ở (thơ, 2005), Mẹ và em (bình thơ, 2006).
Esperanza por nuestra calle *
En otoño, las almendras de Malabar
Están listas a madurar en la ventana,
Como en los viejos tiempos cuando Hy Vong trepaba el árbol
Y las recogía para los niños...
Así es como era Hy Vong:
Un árbol creciendo en medio del cielo,
Y cuando el viento agitaba sus hojas, sonreía.
Cuando el viento oscilaba aquí y allá, él cantaba aquí y allá.
Hay un niño adorable
En su alma de veinte años, que volvería.
El enemigo lanzó bombas;
Él se unió a la unidad antiaérea.
Le gustaba trepar a los árboles y recoger frutas para los niños.
Se fue a B *
... Queridos Tíos y tías:
Nuestro camarada Hy Vong
¿Ya no existe...?
Él nunca había sido tan silencioso,
La imagen del mártir
Lleno de humo de incienso en la casa número veinte.
Hy Vong va al otro reino.
Sus padres lo aman dos veces bajo el equipaje del soldado,
Lo amaron tres veces porque era muy bueno.
Tras momentos de estar aturdido, cantó de nuevo,
Y ay, su canto
Era más puro que los arroyos del paraíso.
En otoño las nubes se reúnen.
En otoño llueve blanco.
En otoño los niños van a la escuela.
El corazón del otoño se vuelve ansioso.
Hy Vong aún se mueve...
* Hy Vong, el nombre del personaje, significa Esperanza.
B: Nombre de código para Vietnam del Sur.
Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
Bờ sông vẫn gió
Lá ngô lay ở bờ sông
Bờ sông vẫn gió
Người không thấy về
Xin người hãy trở về quê
Một lần cuối... một lần về cuối thôi
Về thương lại bến sông trôi
Về buồn lại đã một thời tóc xanh
Lệ xin giọt cuối để dành
Trên phần mộ mẹ vương hình bóng cha
Cây cau cũ, giại hiên nhà
Còn nghe gió thổi sông xa một lần
Con xin ngắn lại đường gần
Một lần... rồi mẹ hãy dần dần đi.
Đêm mùa thu
Em là mùa xuân
Ở giữa mùa thu
Mùa thu ru ru
Mùa thu bão tố
Màn mưa giăng giăng
Mắt em xa thẳm
Nào ai hay rằng...
Anh đằng sau mưa
Anh ngoài cánh cửa
Anh ngoài đêm thẫm
Anh ngoài ngàn khơi.
Cao Bằng
Sau khi qua đèo Gió
Ta lại vượt đèo Giàng
Lại vượt đèo Cao Bắc
Thì ta tới Cao Bằng
Cao Bằng, rõ thật cao!
Rồi dần dần bằng xuống
Đầu tiên là mận ngọt
Đón môi ta dịu dàng.
Rồi đến chị rất thương
Rồi đến em rất thảo
Ôm lành như hạt gạo
Bà hiền như suối trong.
Còn núi non Cao Bằng
Đo làm sao cho hết
Như lòng yêu đất nước
Sâu sắc người Cao Bằng.
Đã dâng đến tận cùng
Hết tầm cao Tổ quốc
Lại lặng thầm trong suốt
Như suối khuất rì rào.
Bạn ơi có thấy đâu
Cao Bằng xa xa ấy
Vì ta mà giữ lấy
Một dải dài biên cương.
No hay comentarios:
Publicar un comentario