TRẦN ANH THÁI
Fue soldado y luchó durante la guerra con Estados Unidos. Ha publicado seis libros de poesía y dos libros de prosa. Ha recibido muchos premios literarios en Vietnam. Conocido como uno de los de la “era de la renovación” entre los poetas vietnamitas. Trabajo como editor de Literatura del periódico Quan Doi Nhan Nhan en Hanoi.
En el universo
Estoy perdido
En el río de gente apresurándose
Y los pétalos caídos de las flores
Que llenan el crepúsculo.
El viento ha amainado
Y ya no silba sobre la niebla en el lago.
Los rayos del sol se han ido, paso a paso.
¿Dónde estás?
¿Hay alguna llama para iluminar el viejo sendero?
Me apoyo en la oscuridad, la base de la pared se ha caído
Y la escarcha cubre las hileras de árboles
El sendero penetra en la oscuridad
El río ya no existe
El barco no puede regresar al muelle
El eco de la melodía de una vieja flauta
Suena extraño, como un pez fuera del agua.
2004
Breve antología de la Poesía vietnamita actual
Selección: Nguyen Bao Chan
Traducción al castellano: Nicolás Suescún
Después de la guerra
Tienes sólo el ojo que te queda;
El enemigo se llevó tu ojo izquierdo.
Sobre tu cara limpia, muscular,
Hay sólo un punto de luz.
Has tenido meses y años
Para mirar profundamente en la naturaleza humana –
Cada parcela de tierra recuperada,
Cada montaña rocosa, cada arboleda recobrada.
El cielo azul dejó caer su humedad
Sobre los ojos de los compañeros combatientes.
De uno de tus ojos brotó sangre.
Uno de tus ojos cayó a la tierra donde yaces.
Tras la guerra
Te convertiste en el primero en explotar el bosque,
Abrir carreteras, construir un puente, dividir la montaña,
Tus alpargatas rasgadas por rocas afiladas,
Tus palmas morenas ya callosas.
El color de la tierra nunca se desvanece,
Incluso cuando la fiebre de la malaria
Se profundiza en la carne,
Cuando las estaciones secas crujen,
Incluso cuando estás mucho tiempo lejos de casa,
Incluso cuando llueve en el bosque y fluyen los arroyos,
Un ojo restante
Aún ve la vida con visión completa.
Tu único ojo arde todavía con un fuego secreto.
Un fuego secreto ilumina la noche del bosque.
Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
NGÀY ĐANG MỞ SÁNG
KHÚC I
1.
Giọt giọt cánh đồng
Run cơn khát
Bóng người ngày đổ
Xơ xác tàn bay
Biển chật vật bên bờ đá trắng, tiếng cuốc
kêu đói lả cánh đồng, niêu cơm trống mắt,
ánh nhìn ngơ ngác hiền khô quên ngày tháng năm sinh
Luôn bất chợt giật mình
Cúc áo cài lộn ngược
Không có hoa mào gà cánh đồng khô nứt nẻ,
bé thơ đứng cắn ngọn cỏ gà chớm nở bình minh
Ngày dần sang,
Hoàng hôn khép vào đêm nhàm chán.
Mẹ ra đi trong đêm
Sương khuya mò bóng
Thượng đế ở đâu nơi hốc mắt thẳm sâu
rười rượi luống cày, chim sếu co ro ngày không gió
Đỉnh của ngày
Người đổ xuống cánh đồng cơn đói mờ run
Khát bàn tay lạnh
Ngọn lửa xa xôi đôi mắt con thơ
Người tựa vào đôi mắt ấy dò tìm
Run rẩy vịn qua tháng năm gầy mòn yếu ớt
2.
Bình minh hé mở,
Biển khuấy động mơ hồ
Sóng vang vọng toà lâu đài hình thù kỳ ảo.
Tôi mê man ngọn bùi nhùi huyền thoại sấp ngửa thớ cày chờ gieo mùa mới.
Nắng thu trong suốt giòn tan nụ cười con trẻ.
Tôi hát bài ca người thợ cày nhảy lò cò bên lạch ruộng, chật vật trốn
tìm nhọ nhem bùn đất đuổi theo đàn đom đóm.
Lọ thuỷ tinh nâng niu trong trẻo bầu trời
Tinh sương rộ lên giàn đồng ca sáng mới
Tôi bí mật vào nơi cất giấu con thuyền thả về cổ tích,
khát vọng bập bềnh thế giới vô biên.
Tôi bỏ quên đám mây buồn bầu trời âu lo trĩu nặng.
Quên cơn nắng hoang ran mặt đất khô cằn.
Giấc mơ đêm đêm dịu dàng đôi cánh thiên thần về ngôi nhà
hoàng tử.
Vang động tiếng cười ám ảnh thời gian.
Tôi không nghe tiếng Người âu lo đêm mải chơi quên buổi
tối học bài. Tôi khóc cười trong vòng tay Người nâng niu
chăm chút. Tôi ra đi buổi sáng thiên thần da thịt vấy bùn
trộn săn ngày tháng và trở về nơi ngong ngóng đợi chờ đêm
đêm Người thao thức. Trong giấc ngủ, trên đôi môi và nụ
cười không dứt sáng hồn nhiên kiêu hãnh tràn trề.
Dòng máu Người rần rật chảy trong tôi qua những mùa màng, những giấc
mơ đêm đêm hổn hển mệt nhoài
3.
Trưa lò dò đội lùm rơm bí mật bò vào ruộng mía ông bà, lá cứa xanh
ngày xát xây gương mặt nhễ nhại mồ hôi. Tôi thích thú hát vang bài
đồng dao ngọt lịm. Gió biển lim dim mắt. Sóng xa êm đềm vỗ ru giấc ngủ
về từ bốn phía. Tôi quên chiều chiều mẹ ngồi bậu cửa, tiếng thở dài
trĩu gánh thời gian.
Đêm rúc rích trước sân nhà lùm rơm nức mùa lúa mới. Bạn gái hồn nhiên
túm áo kéo vào vườn khuya hái trộm dưa hồng. Tôi ăn no nê tiếng cười
trong sáng, huýt sáo lời ca chỉ thuộc nửa chừng.
Gương mặt em ngời ngợi niềm mê thích.
Chúng tôi cất dấu thế giới của mình thẳm sâu ký ức
Chúng tôi đi qua nỗi đau, nỗi buồn tan biến.
Chúng tôi là cổ xưa hoang hoá bóng người ánh sáng tràn trề mặt đất.
Sáng sáng chim khuyên gõ cửa bình minh mẹ đứng ngây trước gương mặt
thiên thần mỉm cười lặng lẽ.
Tôi vùng dậy thả hai bàn chân xuống giường đung đưa trên mặt sóng.
Mặt trời bừng lên sóng vỗ rì rầm.
Tôi hào phóng tung những con tàu cất giấu trong mơ
Bay mãi mãi về phía mặt trời bí ẩn.
No hay comentarios:
Publicar un comentario