martes, 11 de agosto de 2015

QUANG HUY [16.765] Poeta de Vietnam


QUANG HUY

Poeta Quang Huy, nacido el 6.05.1936 en Cam Giang, Hai Duong, Vietnam. Murió el 19.02.2015.

En 1950 se matriculó en el Campus Central de China, en el año 1958, en 1978 fue Director Adjunto de la Literatura Editorial; Directora Editorial de Cultura e Información, para luego retirarse. 




El puente que la boda acaba de cruzar

El puente que la boda acabó de cruzar
Devolvió el aroma que permanecía con el bambú.
El arroyuelo se enrosca alrededor de los pies del puente
Como si murmurara una canción de amor.

Al puente que la boda acabó de cruzar
La novia regresa ya a unirse a la defensa directa de la ciudad.
Sus mejillas adquieren el rojizo color maduro de la trinchera;
Brilla el rifle sobre su hombro.

El enemigo teme el murmullo de una canción de amor,
Teme las varas de bambú colgando a través del río.
Decenas de bombas diluviaron por la tarde
Cuando la boda acababa de pasar por el puente.

No hay tiempo de mirar, no hay tiempo de pensar,
El avión enemigo se estrelló en el agua
Donde hay aún rumor de canto,
Y varas de bambú conectan aún ambos lados.

El enemigo levanta sus manos, dispuesto a rendirse.
¿Entiende él lo que no ha sido entendido?
¿Que el vencedor es la nueva novia,
Y el puente que la boda acaba de cruzar?

Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena



Bất ngờ em

Bất ngờ nắng nở  bừng trong kẽ lá 
Gió heo may se lạnh đón em về 
Bờ sông vắng một cánh cò lấp loá 
Cỏ mùa này xanh ngắt suốt 
triền đê 

Bất ngờ chuông buông mãi chùa xóm cũ 
Cây đa già sương khói phía 
trăm năm 
Đường sang chợ chị suốt thời 
nón trắng 
Chị lấy chồng xa cách một bờ trăng 

Bất ngờ gió, một vì sao lạnh buốt 
Đêm nước ròng bìm bịp thức 
cầm canh 
Nhịp cầu mảnh nối hai đầu nỗi nhớ 
Lời mẹ ru thấp thỏm phía 
mây thành 

Ta sửng sốt gặp nhau từ buổi ấy 
Lúc sân trường nhún nhẩy bóng em qua 
Nên đôi mắt đen tròn ngơ ngác mãi 
Đã bất ngờ chiếm đoạt suốt đời ta.

2004 







HƯ VÔ

Cái gì cũng có một thời 
Bao nhiêu máu chảy trong lời vua ban

Cái gì rồi cũng tiêu tan 
Bao nhiêu xương trắng nằm oan dưới mồ

Cái gì rồi cũng hư vô 
Bao nhiêu tượng gỗ lên chùa ngồi chơi

Cái gì rồi cũng rụng rơi 
Quả trên Vườn Cấm, hoa nơi Địa Đàng

Chỉ còn mãi với thời gian 
Tình yêu tự thuở hồng hoang dại khờ

Gắng ngồi viết cạn bài thơ 
Bài thơ rồi có hư vô như mình?





Mười năm

Cành xoan tím nụ vô thường 
Phù du ngọn gió mười phương thổi về. 

Cổng làng khép mở cuối đê 
Dòng sông tuổi cũ, buồn nghe lạnh lùng. 

Nghe tàn ngọn gió huyền cung 
Nghe hương khói thở một vùng cỏ hoa. 

Mười năm biền biệt xa nhà 
Ngõ quê đã cạn tiếng gà trở canh. 

Mười năm món nợ vô hình 
Theo ta khắp nẻo gập ghềnh khói sương. 

Mười năm bỗng mỏi phố phường 
Cành xoan tím nụ vô thường. 













No hay comentarios:

Publicar un comentario