CHÍNH HỮU
15 de diciembre de 1926 - 27 de noviembre de 2007, poeta cuyo nombre real es Tran Dinh Dac, un poeta de Vietnam, ex coronel, Director Adjunto del Departamento de la Dirección General de Propaganda Fuerzas Armadas, ex secretario general adjunto de Vietnam Popular de la Asociación de Escritores de Vietnam. Fue galardonado por el Estado de Vietnam con el Premio Ho Chi Minh, en la literatura y el arte segundo período de sesiones (en 2000).
Nació en Vinh (Nghe An), sin embargo, era su distrito natal Can Loc distrito ahora Loc Ja, provincia de Ha Tinh.
Murió el 27/11/2007 en Hospital de la Amistad - Hanói ..
Obras
Đầu súng trăng treo (tập thơ, Nhà xuất bản Văn học, 1966)
Thơ Chính Hữu (tập thơ, Nhà xuất bản Hội nhà văn, 1997)
Tuyển tập Chính Hữu (Nhà xuất bản Văn học, 1998)
Las páginas del discípulo
Llegas a la escuela,
Cuaderno en mano,
El viento sopla tu vida
Abres página por página.
La escuela es nueva,
Como tu espíritu,
Techada de tejas rojas.
Tu cabello joven refresca la sombra,
Dulce con el aroma de nuevas páginas.
Así, encantada contigo,
La nación se levanta cada día.
Ellos traen bombas de mil libras
Para escupirlas sobre páginas
Delicadas como luz de luna,
Tiernas como hojas de primavera.
Ah cada página
En tu corazón late suavemente esta noche,
Como una mano, saludando,
Como una mano, sangrando.
Si vuelves a la vida,
Iré por mil vidas
Para asegurarte
Un día sin miedo.
El campo de batalla se despierta por ti.
La brutal sombra del enemigo
No puede cubrir la luz
Que brilla para que puedas estudiar.
Ah, la luz de la lámpara que empuja,
Como la orden de marchar.
Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
Hai người bộ hành
(Tặng cháu nội Trần Vinh Huân 16 tháng tuổi)
Cháu dắt ông đi
Hai ông cháu mình vừa đi vừa học
Ông dạy cháu biết tất cả những gì
Có ở trên trời dưới đất
Còn cháu thì dạy ông biết
Cuộc đời này ngắn, nhưng ông đừng buồn
Vì nó - vĩnh hằng - tiếp tục
Đường vào thế kỷ hai mốt,
Hai người bộ hành một cháu một ông
Những bước đầu tiên đi song song,
Bên những bước cuối cùng.
Như một di truyền thế hệ
Cháu sẽ yêu, như ông bà, như cha mẹ
Dưới gió, dưới mây,
Những phố, những cây
Dù ở nơi này
Nay mai vắng vẻ
Dáng hình ông.
2-1998
Ngày về
Có đoàn người lên đóng trên rừng sâu
Đêm nay mơ thấy trở về Hà Nội
Bao giờ trở lại ?
Phố phường xưa gạch ngói ngang đường
Ôi hôm nay họ nhớ mái nhà hoang
Bức tường điêu tàn ngày xưa trấn ngự
Nhớ đêm ra đi, đất trời bốc lửa
Cả kinh thành nghi ngút cháy sau lưng
Những chàng trai chưa trắng nợ anh hùng
Hồn mười phương phất phơ cờ đỏ thắm
Rách tả tơi rồi đôi giày vạn dặm
Bụi trường chinh phai bạc áo hào hoa
Mái đầu xanh thề mãi đến khi già
Phơi nắng gió. Và hoa ngàn cỏ dại
Nghe tiếng gọi của những người Hà Nội
Trở về, trở về, chiếm lại quê hương
Nguy nga sao cái buổi lên đường
Súng chuốt gươm lan, mắt ngời sáng quắc
A ha! nhà xiêu mái sập
Xác oan cừu ngập lối chân đi
Gạch ngói xưa mừng đón gót lưu ly
Bước căm giận xéo quân thù lớp lớp
Mịt mù khói ngợp
Cờ máu huy hoàng
Phất nắng
Ôi bài chiến thắng reo vang.
1947
Phố và cây
Khi hai con bắt đầu yêu nhau
Thường lang thang trên các đường phố.
Cũng như bố mẹ ngày nào,
Muốn phố thật dài, để đi thật lâu.
Cũng dưới bóng cây thầm vụng
Cũng hai con chim đang gù
Những câu tỏ tình ấp úng
Bố mẹ, cũng như hai con, bấy giờ mới hay
Thế nào là phố
Thế nào là cây
Phố là nơi không gặp thì nhớ
Gốc cây ngồi, càng giận càng say
Mai sau, cho hai con, gọi là một chút gia tài.
Bố mẹ chỉ có những kỷ niệm
Để lại sau lưng, như một suối hương dài
Ngơ ngẩn
Còn bay
Trên phố
Trên cây.
1996
No hay comentarios:
Publicar un comentario