Trần Mai Ninh
1917-1947. fue un escritor y poeta de Vietnam. Nació en Thanh Hoa.
Tran Mai Ninh murió a los 31 años durante la guerra de Vietnam. Tran Mai Ninh escribió con el seudónimo Mai Do, Hong Dien, CK.
Obras:
Nhớ máu (thơ)
Tình sông núi (thơ)
Thằng Tuất (truyện vừa, 1939)
Trừ họa (truyện ngắn, 1941)
Ngơ ngác (truyện dài, 1941)
Sống đã rồi viết văn (tiểu luận, 1944)
Thơ văn Trần Mai Ninh (tuyển tập, 1980)
Amor del río de la montaña
Luz de luna se inclina a través del Río Tra Khuc.
Nubes se acurrucan y el agua ronronea.
Luz de sol agita los cocoteros de Tam Quan;
Los vientos se retuercen tristemente.
Bong Song es tierno como un poema.
Binh Dinh es borroso por una luna nebulosa.
Phu Phong es amplio.
Phu Cat es testarudo.
Ane Khe se eleva alto.
Viento frío – bosque sombrío,
¿A quién le pediríamos cargar agua del manantial aquí?
No hay manera de salir cuando has visto el Río Cau.
El dulce Río Cau une al pueblo.
Vung Lam tiene pocos barcos,
Los cocoteros dan sombra sobre unos pocos techos de paja,
Hermosos y de buen corazón.
¿Quién puede partir una vez que están allí?
Tuy Hoa, ocupado en el cruce de callejones,
Temprana y suave mañana de color radiante.
Hermoso Nha Trang,
Profundamente verde Dien Khanh.
... Con ojos medio-cerrados
Veo belleza y riqueza por todas partes.
Verdes arrozales extensos como el ancho mar.
Montañas se elevan sobre las laderas del pasado,
Uno tras otro, lotes recién despejados.
Maíz y patatas dulces, después maíz y patatas dulces...,
Algunos ríos, miles de pescadores.
Sucesivos caballos y carruajes cruzan con gente...
El balde de agua arroja oro.
El huso suena tumultuoso contra la pared inclinada.
El sudor del pueblo gotea en el suelo,
El músculo se contrae como el bronce,
Manos mantienen apretado el mango de la azada;
Manos se aferran a la carreta.
Todo alrededor es una gran labor.
Cava profundo en el suelo, viaja hasta el corazón
Lleno de chozas de paja, la fragancia de todas partes.
Dichosa la tierra podría reír.
En odio,
La tierra se alza con los pueblos.
¿Cuál amor podría ser mejor?
Dicho con pistolas y espadas brillantes,
¿Cuál amor podría ser mejor?
Casa la labor con la montaña y el río.
¿Cuál amor podría ser mejor
Que la Patria?
Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
Nhớ máu
Ơ cái gió Tuy Hoà...
Cái gió chuyên cần
Và phóng túng.
Gió đi ngang, đi dọc,
Gió trẻ lại - lưng chừng
Gió nghỉ,
Gió cười,
Gió reo lên lồng lộng.
Tôi đã thấy lòng tôi dậy
Rồi đây
Còn mấy bước tới Nha Trang
- A, gần lắm!
Ta gần máu,
Ta gần người,
Ta gần quyết liệt.
Ơi hỡi Nha Trang!
Cái đô thành vĩ đại
Biết bao người niệm đọc tên mi.
Và Khánh Hoà vĩ đại!
Mắt ta căng lên
Cả mặt
Cả người,
Cả hồn ta sát tới
Nhìn mi!
Ta có nhớ
Những con người
Đã bước vào bất tử!
Ơ, những người!
Đen như mực, đặc thành keo
Tròn một củ
Hay những người gầy sát lại
Mặt rẹt một đường gươm
Lạnh gáy,
Lòng bàn tay
Khắc ấn chuôi dao găm.
Chân bọc sắt,
Mắt khoét thủng đêm dày
Túi chứa cả Nha Trang... họ bước
Vương Gia Ngại... Cung Giữ Nguyên
Chút chít Hoàng Bá San... còn nữa!
Cả một đàn chó ghẻ
Sủa lau nhau
Và lần lượt theo nhau
Chết không ngáp!
Dao găm để gáy,
Súng màng tang
Ồng ộc xối đầy đường máu chó.
Chúng nó rú.
Cả trại giặc kinh hoàng.
Quy-lát khua lắc cắc
Giày đinh xôn xao
Còi và kèn...
Cả trại giặc bạt hồn, bạt vía...
Chạy lung tung
-Sớm mai xét và bắt
Thiết giáp cam nhông
Rầm rập nối đuôi nhau
Và đêm khuya: lại chết
Chồn Pháp, chó Việt gian
Ằng ặc máu
Mắt ta căng lên
Cả mặt
Cả người
Cả hồn ta sát tới
Biết bao người
Sống lẩn lút nhưng ngang tàng
Bên lưng giặc!
Vẫn tổ chức, vẫn tuyên truyền
Hoặc giao thông hay liên lạc
Rải giấy
Treo cờ
Hay gồng vai tiếp tế
Từ bình minh cho tới trăng tàn
Đúc bê tông bên mặt trận
Và thì thào cùng du kích đi lên...
Cả ngàn chiến sĩ
Cả ngàn con bạc, con vàng
Của Tổ quốc!
Sống...trong đáy âm thầm
Mà nắm chắc tối cao vinh dự
Quắc mắt nhìn vào thăm thẳm tương lai
Vững tin tưởng nơi oai hùng
Và chiến thắng
Câu Việt Nam: dân tộc!
Cờ đã nâng cao
Màu đỏ máu
Với sao vàng tung rực rỡ!
Mặt hoàn cầu đã họp những tia xanh
Trán nhíu lại
Chú ý nhìn châu Á phía Đông Nam
Ta quyết thắng!
Việt Nam rồi đứng dậy
Sáng vô chừng
Rất tươi đẹp với Nha Trang và Nam Bộ
Phan Thiết, Phan Rang, Đà Lạt
Máu chan hòa trên góc cạnh kim cương
Các anh hùng tay hạ súng trường
Rồi khẽ vuốt mồ hôi và máu
Họ cười vang rung lớp lớp tinh cầu!
Kết thúc đêm 9-11-1976 tại Tuy Hoà
Tình sông núi
Trăng nghiêng trên sông Trà Khúc...
Mây lồng và nước réo
Nắng bột chen dừa Tam Quan
Gió buồn uốn éo
Bồng Sơn dìu dịu như bài thơ
Mờ soi Bình Định trăng mờ
Phú Phong rộng
Phù Cát lỳ
An Khê cao vun vút
Giá lạnh - Rừng buồn
Mượn ai kín hộ nước nguồn về đây
Gặp sông Cầu khó rời tay!
Sông Cầu của đất nước này là duyên
Vũng Lấm dăm lá thuyền
Nhiều dừa che ít mái tranh
Vừa đẹp - vừa lành
Hỏi ai tới đó sao đành lòng đi?
Tuy Hoà ngang dọc ngõ
Dậy sáng - dịu màu tươi
Nha Trang đẹp
Diên Khánh xanh non
...Tôi lim dim cặp mắt
Không thấy nơi nào không đẹp
Không giàu
Lúa xanh như biển rộng
Núi vươn cao khắp các sườn đèo
Rẫy đè lên rẫy
Bắp và khoai tiếp bắp và khoai...
Mấy sông là mấy vạn chài
Ngựa xe rào rạt đổ người sang ngang...
Gầu nước gieo vàng
Tiếng thoi nghe dội rộn ràng vách nghiêng
Dân tộc mồ hôi thấm đất
Bắp căng như đồng
Tay ghì cán cuốc
Tay ghì tay xe
Nhìn quanh là cả bốn bề cần lao...
Có mối tình nào hơn thế nữa?
Ăn sâu lòng đất thấm lòng người
- Đượm lều tranh, thơm dậy ngàn khơi
- Khi vui non nước cùng cười
Khi căm non nước với người đứng lên!
Có mối tình nào hơn thế nữa?
Nói bằng súng, bằng gươm sáng rền
Có mối tình nào hơn thế nữa?
Trộn hoà lao động với giang sơn
Có mối tình nào hơn
Tổ quốc?
.
No hay comentarios:
Publicar un comentario