(1921 - 2009), Tế Hanh, cuyo nombre real es Tran Te Hanh; es un poeta de Vietnam.
Nació el 20 de junio de 1921 en la aldea de Dong Yen, Binh; Ahora comuna de Binh Duong, distrito de Binh Son, provincia de Quang Ngai.
Su padre era Tran Tat, un profesor. Tenía cuatro hermanos, entre ellos el hermano más joven es músico Tran Bao.
En la niñez, estudió en la escuela de la aldea. A los 15 años, se fue a estudiar a la Khai Dinh ( Hue Escuela Nacional ).
En 1938, a los 17 años de edad, escribió el primer poema: "Las vacaciones escolares".
Después de eso, él continuó componiendo y, a continuación, se reunieron en antología. En 1939, esta antología fue premio de consolación del Tu Luc Van Doan.
Desde el año 1949 hasta el año 1954, estuvo a cargo de las Asociaciones Junta Contacto Zona V. Las Artes
Tras el Acuerdo de Ginebra de 1954, se fue al norte, y trabajó en la Asociación Cultural. En 1957 y durante años, fue miembro del Comité Ejecutivo y de la Asamblea Permanente.
En 1996 , fue galardonado con el Premio Ho Chi Minh en literatura y arte I
Murió a las 12 de la mañana del 16 de mayo 07 de 2009 en Hanoi, después de años de lucha contra la hemorragia cerebral.
Principal obra:
Nghẹn ngào (1939)
Hoa niên (1945)
Lòng miền Nam (1956)
Chuyện em bé cười ra đồng tiền (1960)
Hai nửa yêu thương (1967)
Khúc ca mới (1967)
Đi suốt bài ca (1970)
Câu chuyện quê hương (1973)
Theo nhịp tháng ngày (1974)
Giữa những ngày xuân (1976)
Con đường và dòng sông (1980)
Bài ca sự sống
Tuyển tập Tế Hanh (tập I-1987)
Thơ Tế Hanh (1989)
Vườn xưa (1992)
Giữa anh và em (1992)
Em chờ anh (1993)
Tuyển tập Tế Hanh (tập II-1997)
Ngoài thơ, Tế Hanh còn dịch nhiều tác phẩm của các nhà thơ lớn trên thế giới, viết tiểu luận phê bình văn học, thơ thiếu nhi.
El pozo en el extremo de la aldea
El pozo en el extremo de la aldea es mío.
Bajo la sombra verde de la palma de coco
Cargo agua sobre mis hombros delicados;
La vara doblada sobre los hombros se balancea suavemente.
El pozo en el extremo de la aldea es tuyo.
Un mediodía de verano, el cielo claro y azul,
Extraje para ti un cubo de agua fría
Y el agua cargaba nuestras dos imágenes unidas.
El pozo en el extremo de la aldea pertenece a los aldeanos.
El agua es tan límpida como tensa y fragante.
Es el lugar donde la gente se reúne cada día
A compartir historias de trabajo, noticias de la aldea.
El pozo en el extremo de la aldea es de todos.
Limpia tu sudor, detente en el camino,
Bebe un sorbo desde el cónico sombrero de palma,
Siente profundamente el cariño de la tierra natal.
El pozo en extremo de la aldea, en el extremo de la aldea,
Suave como la memoria, claro como el cristal.
Una parte de mi corazón permanece en el Sur.
Los invasores estadounidenses rocían veneno.
Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
Anh đến với em là lẽ tất nhiên
Anh đến với em là lẽ tất nhiên
Như con sông trở về với biển
Như qua mùa đông mùa xuân lại đến
Như sau cơn mưa là lúc mặt trời lên
Anh đến với em là lẽ tất nhiên
Như cái hoa đến ngày kết quả
Như con chim buổi chiều quay về tổ
Như máu trong người trở lại tim
Anh đến với em là lẽ tất nhiên
Như quyển truyện phải đến hồi kết thúc
Như cây kim địa bàn quay về hướng bắc
Cuộc đời anh hướng đến cuộc đời em
Anh đến với em là lẽ tất nhiên
Nguồn: Tuyển tập Tế Hanh do Nguyễn Bao sưu tầm, tuyển chọn, Nxb Văn học, 1987
Anh trong đau ốm gặp em
Anh trong đau ốm gặp em
Em ơi! Đối xử dịu hiền với anh
Ngày mai bệnh khỏi. Trời xanh
Câu thơ đẹp nhất anh dành tặng em.
Anh yêu em
Anh yêu em như hoa nở không nghĩ đến giờ tàn
Anh yêu em như trăng tròn không nghĩ đến hồi khuyết
Anh yêu em như người vào bữa tiệc
Uống cốc rượu đầy không nghĩ đến khi tan.
Đêm nay
Đêm nay trăng lạc với mình
Trăng thơ bát ngát, trăng tình chơi vơi
Suốt đêm trăng sáng em ơi
Tưởng như trăng sáng suốt đời của anh.
Cây Bác Hồ
Mười năm về trước chưa sinh con
Khắp cả vùng đây đất xói mòn
Đá sỏi đồi hoang cây chẳng mọc
Xuân về không hé chút mầm non
Vâng theo lời Bác, Tết trồng cây
Từ đấy cành xanh, nhánh biếc đầy
Dương liễu đằng xa, dăng lưới lục
Bạch đàn loang loáng trắng quanh đây
Theo đội con trai cha trồng vải
Hàng vải sum suê gió thổi lùa
Mẹ theo đội con gái đi trồng nhãn
Khóm nhãn ra hoa đã mấy mùa
Các chị em con có bóng xanh
Có chim ríu rít rộn trên cành
Có hoa thơm ngát bay theo gió
Khiến bầy ong kiếm mật vây quanh
Tháng năm ăn vải, tháng sáu ăn nhãn
Nhặt lá vun cành, lượm củi khô
Trưa chơi bóng mát, đêm trăng sáng
Tất cả là ơn của Bác Hồ
Bác mênh mông quá, phải không con?
Như cả đất trời, cả núi non
Như lá hoa bốn mùa tươi tốt
Như rễ sâu tận đáy tâm hồn
Yêu Bác các con chăm đi học
Giữ gìn nụ biếc lá non xanh
Lớn lên góp sức cùng anh chị
Bảo vệ quê hương đất nước mình
Và mỗi lần các con nhớ Bác
Các con im lặng ngẩng đầu lên:
Một vùng ánh sáng soi trên ngọn
Lộng gió từng cao - Bác ở trên...
(6-1970)
No hay comentarios:
Publicar un comentario