martes, 11 de agosto de 2015

THANH HẢI [16.760] Poeta de Vietnam


THANH HẢI  

(1930 - 1980), su verdadero nombre es Pham Ba Ngoan, un poeta de la moderna Vietnam.

Nacidos el 4 de noviembre de 1930 en la comuna Phong Binh, distrito de Phong Dien, provincia de Thua Thien-Hue.

Provenía de una familia de intelectuales, pero pobre. Su padre era profesor, su madre agricultora. Era el mayor de una familia de tres hermanos. Sus dos hijos Pham Ba Pham Ba Agente Lien y contribuyen a la revolución, pero no se menciona mucho a su hermano.

A los 17 años, participó en la revolución, en el distrito de Huong Thuy, como comisario político de Doan Van Thien.

En los años un mil novecientos cincuenta y cuatro - 1964, fue responsable de la propaganda y la formación en la provincia. En los años 1964 - un mil novecientos sesenta y siete, estuvo a cargo del periódico de la ciudad de Liberación chino de Hue. Más tarde, se desempeñó como miembro ejecutivo de la Asociación de Escritores de Vietnam, Unión liberación artística adjunto de la Asociación Binh Tri Thien.

Desde el año 1975, se desempeñó como Secretario General de las Artes en Binh Tri Thien, también miembro de la Permanente de la Unión de Vietnam Literatura y Artes, Miembro del Consejo Ejecutivo de la Asociación de Escritores de Vietnam.

Murió de cirrosis el 15 de diciembre de 1980. 

OBRA:

Các tập thơ: Những đồng chí trung kiên (1962); Huế mùa xuân (Tập 1-1970, tập 2-1975); Dấu võng Trường Sơn (1977); Mưa xuân đất này (1982); Thanh Hải thơ tuyển (1982).



Flores brotan sobre tu tumba

Ayer te mataron.
Tu cuerpo yace expuesto al extremo de la aldea.
Cuando se fueron
Sus ojos fulminaban amenazantes:
Este tipo es un comunista,
Entonces nadie podrá enterrarlo.

Nadie lo puede enterrar.
Ellos sólo se dieron la vuelta.
El ataúd pintado de bermellón
Te llevó hasta tu tumba.
Siguiendo tras tu espíritu
Estaba la aldea entera, la calle,
Jóvenes y viejos, hombres y mujeres.
Cuanto más caminaban, más larga era la estela,
Cuanto más larga era la estela, más llena de gente se volvía.

Tu tumba está en la colina.
Escogí esta flor;
La ofrenda floral cosida por ella.
Planté el rosal
Frente a la entrada.

Tu tumba está sobre la colina.
Rosas florecen y florecen;
Su fragancia se riega y expande.
Ellos volvieron a pasar
Pero sus ojos de halcón no se atrevieron a mirar:
En las tumbas de los comunistas,
Las rosas son rojas, tan rojas
Como si la sangre hubiera brotado en flores.


Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena








Ốm

Tôi không có thì giờ để ốm 
(Lê Nin) 

Tôi ốm hơn ba năm 
Vào viện rồi ra viện 
Uống thuốc như ăn cơm 
Tiêm hoài thành chai sạn 

Ôi có gì buồn hơn 
Nghe đời đi ngoài ngõ 
Chan chứa tiếng ai cười 
Những hôm đẹp nắng trời 
Tôi ngồi bên khung cửa 
Thấy bạn bè đi làm 
Trong lòng như có lửa 
Cứ nằm hoài vậy sao? 

Những tờ giấy lao xao 
Hỏi tôi từng khuôn mặt 
Tiếng ai trong lọ mực 
Đến gọi những vần thơ 
Ngòi bút như ngẩn ngơ 
Đợi những dòng tâm huyết. 

Tôi ngồi dậy cầm viết 
Đầu đau như ai dần 
Tai ù như có sóng 
Bỗng bắt gặp Lỗ Tấn 
Trên cuốn sách ai ghi 
- Thà làm gấp, làm đi 
Dù bớt vài năm sống 
Còn hơn không lao động 
Để sống lấy vài năm... 

Buổi sáng tôi ra sân 
Để lắng nghe chim hót 
Buổi trưa tôi ngồi đọc 
Những trang "Thép đã tôi" 
Bạn bè thường đến chơi 
Tôi xin từng tin nhỏ 
Ôi cuộc đời ngoài đó 
Vẫn đợi tôi trở về 
Cô y tá trưa hè 
Vẫn nhìn tôi ngồi viết 
Những vần thơ không biết 
Có còn như xưa không? 

Tôi ốm hơn ba năm 
Ba năm đời vẫn trẻ 
Những lúc tim đập khỏe 
Tôi lại đến bên bàn...

12-1979 





Bài ca nghĩa quân

Đất ta chúng cướp, chúng cày 
Nhà ta chúng phá, chúng xây bốt đồn 
Khóc không tan hết oán hờn 
Van xin đâu phải con đường ta đi. 

Ta không phải sống vì bom đạn 
Ta vốn không bạn với chiến tranh 
Nhưng vì chúng cậy đao binh 
Bắt ta nô lệ ta đành chịu sao? 

Ta vùng dậy súng đao ta giữ 
Lấy đất cày, lấy chợ, lấy sông 
Giặc kia gian ác hung hăng 
Đầu rơi quyết trả lại bằng đầu rơi. 

Vì chúng vẫn quen nòi xâm lược 
Tan mồ cha lại rước voi dày 
Thì ta súng chặt trong tay 
Đánh ta lũ chúng như ngày năm xưa. 

Đêm đêm đi dưới rặng dừa 
Nghe quê hương chuyển những giờ tiến công 
Bừng bừng ánh mắt nghĩa quân 
Nhìn sao ôm cả trời hồng bao la 
Chân đồn cất mãi lời ca 
Đem xương máu giữ quê nhà mến thương. 

Nhạc hay khúc hát lên đường

12-1961 






Cát trắng và hàng dương Cửa Việt

Đất chuyển từ kỷ nào dâng cho ta một bờ cát trắng 
Mênh mông xa, ngút mênh mông xa 
Đừng em nhé, trông bờ phẳng lặng 
Cát chẳng trắng đâu, cát mang sắc phù sa. 

Đường xa vậy mà anh về sao nhỉ? 
Cát mênh mông anh sống những nơi nào? 
Hàng dương đứng như dáng người thủ thỉ 
Hai mươi năm nói hết được sao! 
Từng cồn cát đua nhau ra bể 
Màu bể xanh, màu cát trắng trong 
Bể dữ dội, cát thì lặng lẽ 
Dưới gốc dương, hầm ở của anh. 

Dưới gốc dương những hạt cát long lanh 
Rơi xuống sổ tay người bí thư chi bộ 
Rơi lên túi treo chứa đầy chất nổ 
Cát long lanh như ánh mắt đợi chờ 
Ôi quê hương là đôi mắt ngây thơ 
Hay đôi lưng trần mang đầy nắng biển 
Mùa lá dương khô nhớ mùa cá về trên biển... 

Đất chuyển từ kỷ nào giăng cho ta một bờ cát trắng 
Tổ Quốc giao cho ta một làng cát để tiến công. 
Chân nóng bỏng dặm cát hè trưa nóng. 
Bão lòng ta là gió những hàng dương.







Nhìn sông Vít-tuyn

Nắng biếc chao mình giỡn sóng xanh 
Gió thổi, buồm căng trắng bập bềnh 
Có đôi trai gái trên bờ liễu 
Tay nắm tay đi dưới gió lành. 

Vít-tuyn nước chảy về đâu nhỉ? 
Soi bóng dòng sông những mái nhà 
Một dòng sông đó dòng lịch sử 
Trên máu xương bừng tiếng hát ca. 

Ta đi trên những bờ dương ngát 
Nhìn dòng sông bạn nhớ sông ta 
Hương Giang nước biếc, bờ xanh ngát 
Cho đến bao giờ rộn tiếng ca. 

Cho đến bao giờ hết cách xa? 

Gió đuổi mây đen chân trời rộng 
Nhìn sông bạn đã thấy sông ta...

1962 





Mùa xuân nho nhỏ

Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa biếc tím
Ơi, con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời

Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng.
Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy bên lưng

Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao…

Đất nước bốn nghìn năm
Vất vả và gian lao
Đất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước

Ta làm con chim hót
Ta làm một nhành hoa
Ta nhập trong hoà ca
Một nốt trầm xao xuyến

Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc

Mùa xuân - ta xin hát
Câu nam ai, nam bình
Nước non ngàn dặm mình
Nước non ngàn dặm tình
Nhịp phách tiền đất Huế.






Mùa

Đất ta chúng cướp, chúng cày 
Nhà ta chúng phá, chúng xây bốt đồn 
Khóc không tan hết oán hờn 
Van xin đâu phải con đường ta đi. 

Ta không phải sống vì bom đạn 
Ta vốn không bạn với chiến tranh 
Nhưng vì chúng cậy đao binh 
Bắt ta nô lệ ta đành chịu sao? 

Ta vùng dậy súng đao ta giữ 
Lấy đất cày, lấy chợ, lấy sông 
Giặc kia gian ác hung hăng 
Đầu rơi quyết trả lại bằng đầu rơi. 

Vì chúng vẫn quen nòi xâm lược 
Tan mồ cha lại rước voi dày 
Thì ta súng chặt trong tay 
Đánh ta lũ chúng như ngày năm xưa. 

Đêm đêm đi dưới rặng dừa 
Nghe quê hương chuyển những giờ tiến công 
Bừng bừng ánh mắt nghĩa quân 
Nhìn sao ôm cả trời hồng bao la 
Chân đồn cất mãi lời ca 
Đem xương máu giữ quê nhà mến thương. 
Nhạc hay khúc hát lên đường

(12-1961)






Cháu nhớ Bác Hồ

Đêm nay bên bến Ô Lâu 
Cháu ngồi cháu nhớ chòm râu Bác Hồ

Nhớ hình Bác giữa bóng cờ 
Hồng hào đôi má, bạc phơ mái đầu 
Mắt hiền sáng rực như sao 
Bác nhìn tận đến Cà Mau sáng ngời

Nhớ khi trăng sáng đầy trời 
Trung thu bác gởi những lời vào thăm 
Nhớ ngày quê cháu tan hoang 
Lụt trôi, Bác gởi lúa vàng vào cho

Nhớ khi nhà cháu ra tro 
Bác đưa bộ đội về lo che giùm 
Bác ơi nhớ mấy cho cùng 
Ngoài xa Bác có thấu lòng cháu không.

Đêm đêm cháu những bâng khuâng 
Giở xem ảnh Bác cất thầm bấy lâu 
Nhìn mắt sáng, nhìn chòm râu 
Nhìn vầng trán rộng, nhìn đầu bạc phơ

Càng nhìn càng lại ngẩn ngơ 
Ôm hôn ảnh Bác mà ngờ Bác hôn 
Bác ơi dù cách núi non 
Mà hình Bác vẫn trong lòng không xa

Giặc kia muốn cắt sơn hà 
Mà miền Nam vẫn hướng ra Bác Hồ, 
Hướng về sắc đỏ ngọn cờ 
Về ngày Nam Bắc cõi bờ liền nhau.

Đêm nằm cháu những chiêm bao 
Ngày vui thống nhất Bác vào miền Nam. 
Cổng chào dựng chật đường quan 
Bác đến đình làng Bác đứng trên cao

Bác cười thân mật biết bao 
Bác dặn đồng bào cặn kẽ từng câu 
Ung dung Bác vuốt chòm râu 
Bác xoa đầu cháu, Bác âu yếm cười.

Đêm nay trăng lại sáng rồi 
Trung thu nhớ bác cháu ngồi cháu trông 
Ngoài xa nghe tiếng trống rung 
Nghe những nhi đồng nhảy múa hò reo

Bác chắc cũng nhớ cháu nghèo 
Miền Nam đau khổ sớm chiều trông ra.

(8-1956)

 




Sang đò đêm mưa

Trời mưa, mưa mãi là mưa 
Má ơi sao má chẳng đưa vào bờ? 
Con đò lơ lửng lửng lơ 
Trời mưa ướt cả thân già má ơi! 

Má rằng: con ở trong mui 
Cứ ngồi cho ấm để rồi lại đi 
Má ướt một bữa can chi 
Chỉ lo con ướt lấy gì mà hơ. 

Bên kia những bụi cùng bờ 
Không tơi không nón đụt (1) nhờ vào đâu? 
Con chờ qua trộ mưa (2) rào 
Má sẽ cập bến, đò vào, con lên. 
Trời mưa, mưa đến nửa đêm 
Đò quay vào bến, con lên tới bờ 
Má còn buộc lại con đò 
Vì dầm mưa lạnh má ho từng hồi. 

Má ơi! Đi đã xa rồi 
Mà con vẫn mãi nhìn lui bến đò 
Con còn vọng mãi tiếng ho 
Mỗi khi vượt bốt sang đò đêm mưa.

(1961)

*Đụt: trú, ẩn (tiếng miền Nam)
Trộ mưa: cơn mưa

 

 


Từ trên máy bay

Nhìn quê từ đất nhìn lên 
Từ rừng nhìn xuống, biển xanh nhìn vào 
Nay nhìn quê tự trên cao 
Qua mây nhìn núi, qua sao thấy rừng 
Thấy sông, thấy ruộng, thấy nguồn 
Màu đất nâu thẫm con đường quanh quanh 
Ô hay có đợi gì tranh 
Ngắm hoài dất nước hoá thành tình ca...

 




Tám năm nay mới gặp nhau

Tám năm nay mới gặp nhau 
Ôm nhau mà thấy lòng đau chín chiều 
Xa nhau chỉ một mái chèo 
Mà đi trăm núi vạn đèo tới đây 
Siết tay, ôm chặt, siết tay 
Nói gì nước mắt tràn đầy đôi môi 
Tám năm là mấy đêm rồi 
Có đêm nào chẳng trông trời nhìn sao 
Có ngày nào chẳng ước ao 
Bước chân ra Bắc vui nào vui hơn 
Đây rồi biên giới Lạng Sơn 
Đây rồi quê của hội Lim đây rồi! 
Lòng ơi sao thấy bồi hồi 
Hà Nội, Hà Nội đứng ngồi không yên 
Hôn nhau, hôn nữa hôn thêm 
Lòng không chỉ một trái tim trong người 
Tim anh mười sáu triệu lời 
Tim tôi mười bốn triệu người miền Nam 
Máu lại gặp máu tám năm 
Thịt xương lại gặp sao ngăn nỗi mừng 
Cười lên nước mắt rưng rưng 
Cười lên hoa vẫy giữa rừng cờ bay 
Tám năm mới có hôm nay 
Hôm nay có bởi ngàn ngày đứng lên 
Cười lên anh hỡi cười lên 
Ngăn sông! Ta vẫn đến bên nhau rồi 
Ôm nhau khó nói hết lời 
Nhìn trong mắt ướt đầy trời xuyến xao!

(10-1962)

 




Bây giờ ngày mai

"Ngày mai cô sẽ từ trong đến ngoài 
Thơm thịt hương nhuỵ hoa lài" (*)

Con đò khuya giữa dòng sông 
Buồn như em giữa mênh mông bến bờ 
Tỉnh rồi, còn đó trơ trơ 
Nghĩ mình lạc bước bây giờ tính sao 
Mẹ cha sống chết phương nào 
Quê hương mờ mịt biết đâu đường về 
Con đò khuya sóng não nề 
Đời thôi đành vậy, mong gì ngày mai 
Thương ai lòng nỡ thương ai 
Thương mình mình lại dạc dài tấm thân 
Ngoảnh nhìn trời đất mênh mông 
Lòng toan những bỏ nợ trần… lại thôi 

Ngờ đâu đờn dạo khúc vui 
Ngờ đâu có lúc đời đời là đây 
Ngỡ ngàng một phút riêng tây 
Rồi sao nước mắt rơi đầy gối đêm 
Máu nào lại chảy về tim 
Hồn nào lại sang, lại ấm nước non 
Bấy nhiêu năm sống mỏi mòn 
Tưởng tim đã cứng, tưởng hồn đã trơ 
Ngờ đâu lại có bây giờ 
Ngày mai lại sẽ… bây giờ ngày mai 

Ôi bao nhiêu chiếc áo dài 
Đi trên đường nắng giữa ngày vinh quang 
Sao anh cứ thấy áo em 
Bay lên như một cánh chim giữa đời 
Nỗi mừng chung đến bồi hồi 
Nỗi mừng riêng được làm người chứa chan 
Em nhìn sông nước Hương giang 
Trong veo như một tiếng đàn sang xuân.

7-1975

(*) Thơ Tố Hữu






No hay comentarios:

Publicar un comentario