Lưu Quang Vũ (1948 - 1988), nació en Phu Tho, falleció en 1988 en un accidente de tráfico en la carretera 5.
Lưu Quang Vũ escribió poesía desde que estaba en la escuela secundaria, al salir de la escuela secundaria, siguió escribiendo en el ejército y en los periódicos.
En los años 60, algunos poetas reputados exclaman: la poesía necesita glamour ... Lưu Quang Vũ ha cumplido ese requisito.
Lưu Quang Vũ escribió poesía desde que estaba en la escuela secundaria, al salir de la escuela secundaria, siguió escribiendo en el ejército y en los periódicos.
En los años 60, algunos poetas reputados exclaman: la poesía necesita glamour ... Lưu Quang Vũ ha cumplido ese requisito.
Poesía:
- Hương cây (in chung với Bằng Việt)/ NXB Văn Học, 1968.
- Mây trắng của đời tôi/ NXB Tác Phẩm Mới, 1989.
- Bầy ong trong đêm sâu/ NXB Hội Nhà Văn, 1993.
- Lưu Quang Vũ, thơ và đời/ NXB Văn Hoá Thông Tin, 1997.
- Gửi tới các anh/ NXB Quân Đội Nhân Dân, 1998.
- Những bông hoa không chết (in chung cùng phần Nhật ký)/ NXB Lao Động, 2008.
Cuentos:
- Mùa hè đang đến (truyện, 1983)
- Người kép đóng hổ (truyện, 1984)
- Một vùng mặt trận (truyện vừa)
Ensayos y crítica:
- Hồn Trương Ba da hàng thịt, 1981
- Nàng Sita, 1982
- Người trong cõi nhớ, 1982
- Ngọc Hân công chúa, 1984
- Tôi và chúng ta, 1984
- Người tốt nhà số 5
- Bệnh sĩ, 1988
- Tin ở hoa hồng, 1986...
Noche del solsticio de invierno; bebiendo con mis
tíos Lam y Khanh, hablamos de despedidas en
tiempos difíciles
Restos de incienso esparcido sobre el cristal.
Casa fría, techo alto, vela delgada,
Manta rota, estera raída, extrañas ropas,
Largas historias, noches desiertas, triste vino ebrio.
El viento ruge a través de ladrillos rotos.
Muere la gente, cuerpos inhumados en cráteres de bomba.
Los vivos llevan vidas precarias, sin hogar;
Vagando, niños enfermos duermen en la calle.
¿Qué trae esta catástrofe?
Demasiado nebuloso predecir el futuro.
Corrientes de sangre se vuelven ríos; cadáveres se apilan en
montañas,
Amigos devastados, espíritus desmoronados.
Los poemas de Khanh son tan tristes como el ánimo del país,
La gran poesía no sirve en tiempos difíciles.
En el antiguo jardín, los árboles se marchitan, toda ave muere.
¿Sigue aún aquí el músico de la caja de luna*?
Las historias sagradas se vuelven trivialidades.
Demonios astutos se engañan entre sí en todas partes.
Francia sagaz, rico Japón,
EE.UU. con muchas bombas aún, la maliciosa
Rusia en desacuerdo con China.
Vietnam tiene hambre, lleva una vida miserable;
La tierra se estrecha, desnuda con miles de dificultades.
Negra ciudad de hollín, noche de asombro.
Aviones enemigos hacen alaridos en lo alto.
Tres hombres amarillos beben sentados,
Sus rostros tristes como piedras en cuevas profundas.
No tenemos la bomba atómica,
Sólo pipas de agua para compartir.
Amamos la familia, amamos el país. Amamos a los amigos.
No lloramos pero nuestras gargantas se sofocan.
Finalmente, mañana, veremos partir a Khanh,
Caminos distantes cortados por bombas, barcos que no regresan,
Suben y bajan; ¿quién canta desde la ventana
La canción pacífica de las noches olvidadas?:
“Flores y hojas olvidan el tiempo que marchita.
Nubes blancas vuelan buscando compañía”.
Los viejos días eran seguros;
Niños cantaban sus canciones en la calle.
Jóvenes agarraban sus pipas de agua para ir al arado.
Ah hombre, ¿cuándo terminará la guerra?
Vamos a tomarnos un vaso más.
El fin de la guardia se demora.
El corazón semeja una luna afilada
Quemada en el cielo sin fin.
*Đàn nguyệt: Instrumento de dos cuerdas, con una caja esférica de
resonancia.
Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
Đêm đông chí uống rượu với bác Lâm và bác
Khánh nói về những cuộc chia tay thời loạn
Khánh nói về những cuộc chia tay thời loạn
Nhang tàn lả tả rơi lưng cốc
Nhà lạnh trần cao ngọn nến gầy
Chăn rách chiếu manh quần áo lạ
Chuyện dài đêm vắng rượu buồn say
Gió hú ầm ào qua gạch vỡ
Người chết vùi thân dưới hố bom
Kẻ sống vật vờ không chốn ở
Lang thang trẻ ốm ngủ bên đường
Cơ sự làm sao đến nỗi này
Mông lung không đoán được ngày mai
Máu chảy thành sông thây chất núi
Bè bạn tan hoang mình rã rời
Thơ Khánh buồn như lòng đất nước
Thơ hay đời loạn chẳng đâu dùng
Vườn cũ cây tàn chim chết cả
Người chơi đàn nguyệt có còn không
Mọi chuyện thiêng liêng thành nhảm nhí
Khắp nơi trí trá lọc lừa nhau
Nước Pháp khôn ngoan nước Nhật giàu
Nước Mỹ lắm bom mà cực ác
Nước Nga hiềm khích với nước Tàu
Nước Việt đói nghèo thân cơ cực
Đất hẹp trụi trần vạn khổ đau
Tối đen thành phố đêm lưu lạc
Máy bay giặc rít ở trên đầu
Ba thằng da vàng ngồi uống rượu
Mặt buồn như sỏi dưới hang sâu
Chúng mình không có bom nguyên tử
Chỉ có thuốc lào hút với nhau
Thương nhà thương nước thương cho bạn
Không khóc mà sao cổ nghẹn ngào
Thôi nhé mai này tiễn Khánh đi
Đường xa bom phá tàu không về
Lênh đênh ai hát ngoài song cửa
Bài ca thanh bình đêm cũ
“Hoa lá quên giờ tàn
Mây trắng bay tìm đàn”
Ngày xưa yên ấm quá
Trẻ hát đồng dao trên phố
Con trai xách điếu đi cày
Con gái quang liềm gặt lúa
Bao giờ hết loạn người ơi
Cạn cùng nhau chén nữa
Tàn canh là xa xôi
Lòng như vầng trăng nhọn
Chém giữa trời không nguôi.
Nguồn: Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi, NXB Hội nhà văn, 2010
Nửa đêm tới thành phố lạ gặp mưa
Tặng Nguyễn - Hải Phòng
Nửa đêm tới thành phố lạ gặp mưa
Những vòm cây cao và tối.
Chúng ta đã gặp nhau chúng ta đã tới đây
Tất cả chuyện này có vẻ gì không thực
Đến bây giờ anh vẫn còn kinh ngạc
Em
Con tàu về cảng mưa đêm
Ngã tư ngô đồng rụng lá
Con sông mờ, thân cầu đổ
Dãy nhà hoang ống khói âm thầm
Một người lính mặc áo rộng lùng thùng
Đẩy chiếc xe chở đạn
Số tiền ít ỏi cuối cùng mua giấy mực
Góc doanh trại bậc xi măng lạnh cứng
Những bài thơ đầu tiên
Những bài thơ ngày chưa có em
Ngày đó em đâu? Mùa đông ấy mưa phùn
"Hắn không có vẻ gì là thuỷ thủ nhưng hắn gợi cho người ta nhớ đến biển"
Câu văn trong một cuốn sách cũ
Quán rượu "Đô Đốc Bin-Bôn"
Vị chúa tàu ngồi cô đơn trong tuổi nhỏ
Thành phố những giấc mơ vời vợi
Chim yến bay về bãi sú hoang
Thành phố thời anh 17 tuổi
Viển vông cay đắng u buồn.
Đêm nay đi cùng em
Những nén hương thắp dọc bờ Tam Bạc
Đã bao mùa nước trôi bao người chết
Thời gian như bà điên ngoài chợ Sắt
Tóc trắng ôm hoa te tái mỉm cười
Đám người bán máu xanh gầy
Co ro chờ ngoài bệnh viện
Những sự thật buồn cười mà khủng khiếp.
Em tới làm gì, có phải đúng em không?
Cảng đã rộng thêm những tàu mới những manh buồm.
Con còng gió đã về với biển
Hàng dương xanh loá mắt
Chiếc dù mở đến mênh mông
Màu da nâu lấp loáng không trung
Vầng trán bàng hoàng xa thẳm
Bỏ phường phố bỏ dòng sông anh tìm đến biển
Dù muộn mằn dù tê dại bàn chân
Trước mắt ta là khoảng vô cùng
Mặt trời như cốc rượu nhớ mong
Ta gửi lại muôn đời trên mỏm đá.
Có lẽ nào em lìa anh lần nữa?
Tàu chạy ngược chiều đêm, em thiếp ngủ
Bánh sắt ầm ầm bão lốc lao đi
Tàu lửa bay vụt sáng cánh đồng khuya
Đất quằn quại, đá nghiến răng vỡ nát
Đường ray bỏng rung lên đau đớn
Nhưng con tàu đang chạy tới một vầng trăng.
Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002
Viết cho một câu chuyện cũ
Những bức tường đã chắn giữa đôi ta
Em thân yêu, ngày xuân buồn bã ấy
Anh âm thầm ra đi.
Chúng mình đã chờ nhau, đã yêu nhau biết mấy
Bao sớm mưa bay bao chiều nắng dậy
Nhưng bức tường đã chắn giữa đôi ta
Bức tường đầy trong cuộc sống xót xa
Đã phủ kín bóng đen lên mặt đất
Ta chẳng giữ khi hoàng hôn nắng tắt
Giữa đời anh và gương mặt của em
Một bức tường xa lạ đã dâng lên
Một bức tường tăm tối nhọc nhằn
Đâm tua tủa bao mảnh chai ti tiện
Một bức tường trong suốt
Ta nhìn nhau mà chẳng nói được gì
Một bức tường ở ngay giữa mắt em
Ở trên tay em, ở trên vầng trán
Cùng bức tường của bao kẻ khác
Anh cũng mang bức tường xám hồ nghi
Trong buổi chiều tuyệt vọng ra đi
Sẽ ra sao? Không cách nào cứu vãn
Cố quên lãng, nhưng trời ơi, anh biết
Có em đang đứng khóc ở đầu kia
Có mối tình sau bức tường che
Anh đã gửi bao niềm mong ước đẹp
Anh làm sao anh làm sao sống được
Thời gian qua, nỗi nhớ xé lòng thêm
Nhưng giữa anh và gương mặt của em
Đã sừng sững một bức tường ngăn cách.
1971
Nguồn: Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi, NXB Hội nhà văn, 2010
Đáng lẽ
Trang sách ước năm xưa
đã đến ngủ bao nàng tiên tuổi nhỏ
chiếc ghế gỗ chơ vơ bên cửa sổ
bao giấc mộng đến ngồi rồi lại ra đi
Một trận mưa bất ngờ, một khung cửa thoáng qua
một gương mặt chập chờn rồi vụt biến
bao con tàu về ga bao con thuyền cập bến
mà riêng em chẳng đến cùng tôi
Em qua bao con đường, em gặp bao con người
em cười nói giữa bao bè bạn
em đặt chân lên bao thành phố khác
mắt em từng in bao tấp nập hoàng hôn
có thể em đã trú mưa cùng anh ở một ngã ba đường
em đi qua cầu thang vô tư có khi còn hát
có lúc em ốm đau mà anh chẳng biết
em sống dưới mái nhà cùng thành phố với anh
mà chẳng gặp nhau dù chỉ một lần
em hay đâu anh khổ anh buồn
anh chờ anh đợi
nghĩ lại còn giận em lắm đấy
em biết không những tháng năm dài
anh như người con giai
ở trong bài hát cũ
đi tìm em phiêu bạt những dòng sông
"một tin trông
hai tin đợi
ba bốn tin chờ
sao chẳng thấy em"
Bây giờ chúng mình đã có nhau
khoảng thời gian còn lại
Thương biết mấy vẫn còn chưa đủ
lẽ nào anh lại trách em
nhưng phải nói cho mà biết
đáng lẽ chúng mình yêu nhau từ lâu.
Nguồn: Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi, NXB Hội nhà văn, 2010
No hay comentarios:
Publicar un comentario