TRẦN HŨU THUNG
El Poeta Trần Hữu Thung (nacido 26 - 7 - 1923) en Dien Minh, Dien distrito de Chau, provincia de Nghe An, Vietnam.
Nacido en una familia de agricultores, pasó su infancia en su ciudad natal en la escuela.
En los años 1943-1944, se unió al Frente vietnamita Minh en el Dien Chau, Nghe An, participó en el éxito de la Revolución de Agosto (1945).
En la guerra contra Francia (1946-1954), trabajó en el Departamento de Cultura Zona de Contacto IV, Asociación inter-región cultural IV hasta 1954 Acuerdo de Ginebra.
Desde 1955, trabajó en la Asociación de Escritores de Vietnam en Hanoi por un tiempo, luego se trasladó a la Asociación Cultural Nghe en la provincia de Vinh (Nghe An.
Falleció el 31-7-1999 a la edad de 76 años.
Visitando los arrozales
El sol se eleva más brillante para
Que las espigas de arroz crezcan más doradas.
Rocío, colgando de las puntas de la hierba,
Brilla más resplandeciente.
Volando alto hacia el cielo azul,
La alondra eleva su gorjeo,
Su melódico sonido
Resuena a través de los campos.
Apoyado sobre un azadón, observo,
Mi corazón se colma de dicha
Porque recuerdo
Una mañana
Cuando la alondra elevaba su canción.
Las espigas de arroz acababan de engrosar,
Y te vi partir.
Cargabas la bolsa de ratán,
Láminas de hielo pegajoso bajo tu brazo.
Los arrozales agarraban tu sandalia
Haciéndote resbalar
Entonces te agachabas a arreglártela rápidamente.
Cruzando el campo contiguo,
Al llegar al otro lado dijiste
“Olvidamos arar el campo lo suficiente;
Nuestro arroz no madura uniformemente.
No olvidemos esto
Para hacerlo mejor en la próxima estación”.
Canciones llegan de muy lejos.
Te sentiste feliz en tu corazón.
Llegamos a una multitud.
Me dijiste que mirara atrás.
Tres veces las naranjas han llegado;
Los pomelos florecieron tres veces.
Empezaste a alejarte
De los días defensivos,
Pero luego vino el momento de luchar.
Me enviaste una carta de respuesta;
Sostuve el sobre con cuidado,
Mi estómago parecía agitarse.
Estás en la estación triunfante.
Mis arrozales se disponen a madurar.
Arrozales tan grandes
Que gané un premio.
Mi mano abierta, cuento los dedos;
Han pasado cuatro largos años.
La gente dice que no tengo expectativas.
Todos dicen no te esperances.
En cuanto a mí, sólo extraño
Los bananos en el jardín, apenas madurando,
Naranjas al lado del portón tornándose doradas.
Extraño los campos, el jardín,
¿Cómo no extrañarte?
Esta estación siguió a la anterior.
Traje el azadón al arrozal.
Los arrozales están gruesos de arroz.
Me siento feliz en mi corazón
Y me dispongo a los días de la victoria.
1950
Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
Anh vẫn hành quân
Anh vẫn hành quân
Trên đường ra chiến dịch
Mé đồi quê anh bước,
Trăng non ló đỉnh rừng
Anh vẫn hành quân
Như ngày em có nhớ
Đứng bên cầu xóm nhỏ
Nón che em dặn thêm
Anh vẫn hành quân
Lưng đèo qua bãi suối
Súng ngang đầu anh gối,
Súng kề tay anh cầm
Trời lại mưa lâm thâm
Gió xoay chiều rét dữ
Bên cầu em thấy chứ
Anh vẫn hành quân
Và tiếng hát vang ngân
Như đường lên Cao Lạng
Trời Điện Biên mây trắng
Cờ chiến thắng oai hùng
Anh vẫn hành quân
Như chín năm kháng chiến
Năm nay tròn thêm chín
Anh vẫn hành quân
Em ơi Mỹ điên cuồng
Có thêm nhiều chất độc
Súng tay anh cầm chắc
Anh vẫn hành quân
Ai trở bước lùi chân
Ai tình quên hẹn lại
Thì lòng anh em hỡi
Càng nóng bỏng tình em
Dù còn đó bóng đêm
Dù xa em xa má
Đã sáng bừng hai ngả
Em ơi ta thẳng đường
Ngoài này hỡi em thương
Trên cánh đồng hợp tác
Trên giàn giáo công trường
Trên tuyến đường anh đặt
Lòng anh mang Ấp Bắc
Anh vẫn hành quân
Em ơi anh càng gần
Bên cầu xưa em nhớ
Trong lời thơ giấc ngủ
Anh vẫn hành quân
12-1963
Đón tin hoà bình
Này con, loa gọi bốn bề
Ra đình cùng mẹ ta nghe tin này
Thật vàng trăm lạng cầm tay
Không bằng được một tin này con ơi
Cầm vàng còn sợ vàng rơi
Tin này nắm được đời đời ấm no
Cầm vàng còn nghĩ ai cho
Tin này tạc dạ bác Hồ tóc sương
Gian lao mấy chục năm trường
Gian lao tranh đấu dẫn đường cho dân
Tin này là nghĩa tương thân
Liên Xô, Trung Quốc ân cần giúp ta
Tin này công mẹ, công cha
Công anh, công chị, công bà con chung
Công bao chiến sĩ anh hùng
Đổ bao nhiêu giọt máu hồng mới nên
Thật cầm trăm lạng vàng nguyên
Không vui, không sướng bằng tin hoà bình
Em hát nữa đi
Giữa bãi cỏ xanh
Gió chiều lộng mát
Trên lưng bò em hát
Những lời ca hoà bình...
Em phất ngọn cờ xinh
Gài ngang vào cổ áo
Cờ thắm mái tóc xanh
Em mải nhìn đôi sáo
Đang ríu rít trên cành...
Em ơi, lòng anh
Tủi mừng một nhịp
Xưa anh lứa tuổi em
Anh không được hát
Xưa anh lứa tuối em
Không được cầm cờ
Ngắm em bây giờ
Lòng anh man mác
Trên môi em hát
Trong lòng anh say
Ruộng vườn ta đây
Lá cờ ta đó
Con chim, ngọn gió
Của anh em mình
Tiếng hát hoà bình
Chúng ta đặt lấy
Em hát nữa đi
Anh phải về hội nghị
Ngày mai em nhỉ
Trên cánh đồng này
Ngang qua anh thấy
Em lái máy cày
No hay comentarios:
Publicar un comentario