Ngô Thế Oanh
Nació el 11/27/1944, en Huong Son, Ha Tinh, Vietnam. En la guerra contra Francia, vivió en Binh Dinh, a continuación, estudió en la Escuela del Sur Estudiantes en Ha Dong, Hai Phong, Dong Trieu. En 1963 asistió a la Facultad de Filología de la Universidad de Hanoi. Después de graduarse, fue a trabajar en The Pioneer, a continuación, se ofreció para ir a zona de combate V en 1971, para escribir poesía hasta el día de la liberación. Actualmente es editor adjunto de la Asociación de Poesía Revista Escritores de Vietnam. Obras publicadas:
- Tình yêu nhận từ đất (1977)
- Tâm hồn (1995 – Premio de Literatura poesía Unión Arte Vietnam)
Anónimo
Anónimo... Anónimo... Anónimo... Anónimo...
1959... 1968... 1973... 1975...
Inmensa arena. Hierba arrasada.
El viento sopla en sentido contrario, hacia el oeste. Tardía luz solar.
Nombres. Vida de profundos anhelos.
Ahora qué queda: un simple “Anónimo...”
Aquellos bosques son profundos y oscuros como Truong Son,
Y has sacrificado tu preciosa vida.
La batalla requiría abrir un sangriento escape;
Caíste en la última posición defensiva.
Esa noche atacaste un punto fuerte.
Te sacrificaste, tu cuerpo desnudo.
Conoces de repente el gran peso de la memoria;
Nadie puede compartirlo con nosotros.
Y la guerra es siempre guerra.
¿Quién desearía la muerte para sí?
En consuelo me digo
Que la supervivencia no es un error,
Pero ¿por qué la memoria sigue siendo un dolor punzante,
Y por qué el espíritu es atormentado sin cesar?
Los poemas que escribo se imprimen en libros.
La gente los lee. Tal vez los recuerde,
Pero ¿por qué las lápidas donde yaces
Para siempre están marcadas en silencio: Anónimo?...
Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
Vô danh
Vô danh… vô danh… vô danh… vô danh…
1959… 1968… 1973… 1975…
Cát mênh mông. Những vạt cỏ khô cằn
Gió thổi ngược về Tây. Chiều nắng muộn
Những tên tuổi. Những cuộc đời khát vọng
Giờ chỉ còn đơn giản: Vô danh…
Cánh rừng nào hun hút Trường Sơn
Bạn đã hiến thanh xuân quý báu
Trận đánh nào phải mở con đường máu
Bạn ngã trên chốt chặn cuối cùng
Đêm tối nào tập kích vào cứ điểm
Bạn hi sinh không mảnh vải quấn thân
Bạn từng biết gánh nặng của ký ức
Không một ai san sẻ cùng ta được
Và chiến tranh vẫn là chiến tranh
Nào ai mong nhận cái chết cho mình
Tôi tự nhủ với niềm an ủi
Sự sống sót không hề có lỗi
Nhưng vì sao ký ức vẫn nhói lên
Và tâm hồn day dứt mãi không yên
Thơ tôi viết giờ in trong sách vở
Người ta đọc. Có thể người ta nhớ
Nhưng vì sao bia mộ các anh nằm
Vẫn đời đời ghi lặng lẽ: Vô danh…
Những ngọn gió ký ức
Anh làm sao tắt ngọn gió ký ức
vẫn thổi không sao nguôi được
những dặm đường đã qua trong chiến tranh
hoa lau trắng
buổi chiều cao chất ngất
nấm mộ vô danh
đồng đội anh nằm lại bên đường
chỉ có đá xếp vùi thay cho đất
chỉ ngọn lửa cháy thay cho nước mắt
và lời thề vang âm thầm
anh đã trở lại bình yên với cuộc đời thường
căn nhà
tiện nghi
vợ con
những gì ngỡ vượt xa điều anh từng ước muốn
cả những dòng thơ thời nào anh mộng tưởng
những dòng thơ từng ám ảnh anh
nhưng vì sao
vì sao
biết bao lần
chợt lại dậy lên
ngọn gió thổi không nguôi từ ký ức.
Thơ viết cho những cuốn sách
Những bạn đường thân thiết của ta
Vẫn lặng lẽ khiêm nhường trên giá
Sau những gì ta đã trải qua
Còn các bạn ta còn tất cả
Ta từng biết bao niềm vui khác
Niềm vui nào cũng lẫn chút đắng cay
Ta từng gặp những điều dối trá
Biết làm sao phiên tạo cuộc đời này
Cả những gì ta vô cùng yêu mến
Cũng đôi khi cũng khiến ta buồn
Khao khát mãi một chân trời thuần khiết
Tâm hồn ta nhạy cảm tựa vết thương
Chỉ còn lại vô tư lòng các bạn
An ủi ta khi đơn độc một mình
Chỉ còn lại sự tận tâm các bạn
Đi cùng ta trong suốt cuộc hành trình
Những con tàu trắng tinh, những giấc mơ xanh thẳm
Những bạn đường thân thiết của ta
Trong mùa thu của ta... ta mong viết
Hạnh phúc đã cho ta gặp các bạn trong đời
Nguồn: Trang sách hương đời (nhiều tác giả), NXB Hội nhà văn, 1992
Qué grande!
ResponderEliminar