QUANG DŨNG
(nombre real Bui Dinh Diem, 1921 - 1988) fue un poeta de Vietnam. Es el autor de algunos poemas famosos como Go West, los ojos de la gente de Shanxi, a veces orilla ... Además también fue pintor y músico.
Quang Dung ,nombre real Bui Dinh Diem, nació en 1921 en el pueblo de Tri Phuong Distrito Dan Phuong (ahora Hanoi).
Antes de la Revolución de Agosto, estudió secundaria Thang Escuela largo Ban. Después de graduarse, se fue de la enseñanza en Shanxi.
Se unió al Ejército Popular de Vietnam en el día de la Revolución de Agosto, convirtiéndose periodista.
En 1947, fue destinado a asistir a la escuela secundaria suplementaria militar Shanxi. Después de la escuela, trabajó como comandante del batallón 212, West Tien Regimiento. Participó en la segunda sesión de la campaña Go West, allanando el camino a través de las tierras del noroeste. Durante este tiempo, fue nombrado Adjunto Grupo propaganda Laos - Vietnam.
A finales de 1948, después de la campaña Go West, se desempeñó como Jefe de la propaganda Regimiento Progreso 52 West, luego como Jefe de Arte Contacto Grupo III. Ha escrito numerosos cuentos publicados, así como la exposición de pinturas al óleo.
En agosto de 1951, fue desmovilizado.
Después de 1954, trabajó como redactor en el periódico The Arts, luego se trasladó a Literatura Publishing House.
Más tarde, como otros grandes poetas, Nguyen Binh, Ho Dzenh, ... se perdió en el olvido y el silencio.
Murió el 13 de octubre de 1988 tras una larga enfermedad en el Hospital Nhan Thanh, Hanói.
En 2001, se le concedió a título póstumo el Premio Estatal de Literatura y Artes.
TRABAJO PUBLICADO:
Mùa hoa gạo (1950)
Bài thơ sông Hồng (1956)
Đường lên châu Thuận (1964)
Làng Đồi đánh giặc (1976)
Mây đầu ô (1986)
Quang Dũng - Tác phẩm chọn lọc (1988)
Avance occidental
Lejos del río Ma, nuestras tropas del Avance Occidental marchan
Hacia las montañas y bosques que amamos - nuestro hogar lejos
de casa.
En las brumas de Sai Khao, acampamos para reposar nuestros pies
cansados.
En la cálida noche en Muong Long, observamos flores brotar.
Escalamos la cresta; la pendiente crece más pronunciada.
Bajo las nubes, nuestros rifles huelen a cielo desierto.
Nos arrastramos mil metros arriba, mil metros abajo;
Las distantes casas de Pha Luong miran desde la lluvia brumosa.
Un soldado curtido detiene su marcha;
Descansa la cabeza sobre su rifle, se aleja del mundo.
Un día después escuchamos el gran rugido de la cascada.
Noche tras noche los tigres nos siguen hasta Muong Hich.
¡Oh, cómo recordamos a las tropas occidentales avanzando, el
arroz al vapor,
El fragante arroz pegajoso en los distritos montañosos.
*
Antorchas y flores iluminan el campamento.
¿Qué hermoso vestido luce ella para el festival
Se ve tan elegante, bailando la música de la flauta khen,
Música siguiéndonos en nuestro camino de regreso a Vientiane.
Esa tarde, un hombre sale rumbo a Chau Moc;
Su espíritu se pierde entre juncos lejanos y orillas.
¿Viste su silueta desde el barco,
A lo largo de bancos espesos de flores río abajo?
*
Muchas tropas del Avance Occidental pierden su cabello;
Ellos son leones de la selva en verde uniforme de montaña.
Vigilan, sus mentes vagan cruzando fronteras;
Al caer la noche, hermosas muchachas de Ha Noi visitan sus sueños.
Tumbas esparcidas a lo largo de la frontera yacen en silencio.
Nos lanzamos al combate sin remordimientos.
Con uniformes raídos, algunos vuelven a la tierra;
El Río Ma ruge la marcha solitaria del soldado.
*
Uniéndonos a las tropas del Avance Occidental no hacemos
promesas.
Es largo el camino que recorremos, de incesantes separaciones.
Aquellos que se unen al Avance Occidental esta primavera
Se fijan en Sam Nua, lejos del hogar.
Phu Luu Chanh, 1948
Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena
Bài hát: Chân Tình
Mùa xuân vừa đến hoa về trên những bàn tay
Và em vừa đến thay màu áo mới vì anh
Nguyện cho ngày tháng êm đềm như những sớm mai
Những nhọc nhằn chớm quen vẫn trong ngần mắt em, đang nhìn về anh.
Và anh lại nhớ những giờ em đứng chờ trông
Một mình lặng lẽ ướt lạnh trong mưa vì anh
Tình yêu tìm thấy nguyên vẹn sau đêm bão giông
Giữa hoang tàn lãng quên nơi cuối đường có em, riêng chờ đợi anh.
Như chưa từng có những phút lìa xa
Giấu gương mặt trên vai anh khóc òa
Những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em.
Như anh được sống giây phút đầu tiên
Có em tận đến những giây cuối cùng
Suốt cuộc đời anh không quên chân tình dành hết cho em.
Công viên ghế đá
Anh còn nợ em
Công viên ghế đá
Lá đổ chiều êm
Và còn nợ em
Dòng xưa bến cũ
Dòng xưa bến cũ
Con sông êm đềm
Anh còn nợ em
Chim về núi nhạn
Trời mờ mưa đêm
Trời mờ mưa đêm
Anh còn nợ em
nụ hôn vội vàng
nụ hôn vội vàng
Nắng chói qua song
Anh còn nợ em
Con tim bối rối
Con tim bối rối
Anh còn nợ em
Và còn nợ em
Cuộc tình đã lỡ..
Cuộc tình đã lỡ
Anh còn nợ em....
Lời bài hát Tuổi Đá Buồn
Trời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang,
Từng ngón tay buồn,
Em mang, em mang, đi về giáo đường.
Ngày chủ nhật buồn, còn ai còn ai ?
Ðóa hoa hồng, cài lên tóc mây,
Ôi đường phố dài, lời ru miệt mài,
Ngàn năm, ngàn năm,
Ru em nồng nàn, ru em nồng nàn
Trời còn làm mây, mây trôi lang thang,
Sợi tóc em bồng,
Trôi nhanh trôi nhanh, như giòng nước hiền,
Ngày Chủ Nhật buồn, còn ai, còn ai?
Ðóa hoa hồng, vùi quên trong tay,
Ôi đường phố dài, lời ru miệt mài.
Ngàn năm, ngàn năm,
Ru em giận hờn, ru em giận hờn.
Ðiệp khúc: Trời còn làm mưa, mưa rơi, mưa rơi,
Từng phiến băng dài, trên hai tay xuôi.
Tuổi buồn em mang, đi trong hư vô ngày qua hững hờ.
Trời còn làm mưa, mưa rơi, mưa rơi,
Từng phiến mây hồng, em mang trên vai.
Tuổi buồn như lá, gió mãi cuốn đi, quay tận cuối trời.
Trời còn làm mưa, mưa rơi thênh thang,
Từng gót chân trần,
Em quên, em quên, ôi miền giáo đường,
Ngày Chủ Nhật buồn, còn ai, còn ai?
Ðóa hoa hồng tàn hôn trên môi,
Em gầy ngón dài, lời ru miệt mài.
Ngàn năm, ngàn năm,
Ru em muộn phiền, ru em bạc lòng.
Ru em muộn phiền, ru em bạc lòng
.
No hay comentarios:
Publicar un comentario