lunes, 10 de agosto de 2015

PHẠM HỔ [16.748] Poeta de Vietnam


PHẠM HỔ 

(1926 – 2007)
Tiene también un seudónimo Ho Huy, nació el 28 de noviembre 1926, en la ciudad natal de la comuna del distrito Un Nhon, provincia de Binh Dinh, Vietnam.

De niño era un apasionado de la literatura, gran amor a leer y componer poesía. Aprendió francés, estaba familiarizado con el libro infantil escrito por escritores franceses, ha contribuido a alimentar las ambiciones de escribir para sus hijos.

Tras el éxito de la revolución de agosto, siguió con las actividades culturales. En 1955, se reagruparon en el Norte y es uno de los miembros fundadores de los editores Kim Dong.  

Luego se trasladó a trabajar con los grandes editores. Se desempeñó como presidente de la junta bajo la Asociación de Escritores de Literatura Infantil.

Murió el 5 de mayo de 2007, a la edad de 82 años.





Bellos y amorosos días, ya idos

Le disparé.
Los bellos y amorosos días, ya idos,
No pudieron detenerme.
Tal vez él había olvidado aquellos días,
Pero recuerdo todavía
Los arrozales de mi aldea, el infinito mar de arroz,
El rocío de la mañana semeja perlas en los bordes de la carretera,
Y nosotros dos,
Nuestros libros escolares en el mismo morral,
Nuestra ropa arrugada por el sueño,
Nuestros pies descalzos caminando lado a lado.

En nuestras manos en movimiento el puñado de arroz
Que nuestras madres envolvían en una hoja de palma de areca.
Nuestros anchos sombreros cónicos de largas correas.

En nuestros bolsillos, un grillo dentro de una caja de cerillas...
¡Qué hermosos, cuán suaves los días pasados,
Y sin embargo aquellos días no contenían futuro para nosotros.
Hace muchos años
Él salió de nuestro pueblo a unirse al enemigo.

Estoy triste y enfadado.
Lo encontré.
Le disparé.
Los bellos y amorosos días, ya idos
No pudieron detenerme.
Su cuerpo yacía en el dique,
Ya no es el muchacho que yo había conocido.

Miré su cara,
Extrañé al muchacho que había perdido.


Antología de poemas de Vietnam
Traducción de León Blanco,
con la colaboración de G. Leogena



Bài thơ về sự cô đơn

Con người có những giây phút thích cô đơn
Để nghe thấy những điều có ai bên không nghe thấy 
Nhưng nếu kéo dài thành tháng năm những phút giây ấy 
Con người sẽ héo mòn đau khổ bơ vơ 
Đảo, đó là sự cô đơn giữa muôn trùng biển khơi 
Tuyết trên núi cao, đó là sự cô đơn giữa mênh mang trời biếc 
Lá vàng là sự cô đơn còn có sức để lượn bay 
Tiếng vạc đêm sương là cô đơn còn kêu được 
Thằng cuội cung trăng là sự trừng phạt bằng cô đơn 
Cuộc đời cung phi là sự may mắn cao sang dẫn đến niềm cô đơn tê tái 
Vẫn còn vạn tiếng thở dài cô đơn của những người chồng, người cha sống cạnh vợ cạnh con 
Vẫn còn triệu lời thơ cô đơn trong tình yêu trai gái 
Không gian cô đơn nhờ không gian màu sắc 
Thời gian cô đơn thường khép một vòng rất chặt 
Bàn tay cô đơn thường bóp nát chính trái tim mình 
Bàn chân cô đơn thường dẫn ta đến với Thần với Phật 
"Trăm năm cô đơn" làng ma côn đồ không còn dấu vết 
Một tháng cô đơn thôi đủ cho tôi héo úa cả tâm hồn 
Hỡi trái đất đang còn khổ đau, đang còn như giọt lệ 
Xin đừng gọi là giọt lệ của cô đơn.






Bàn chân của bé

Bàn chân của bé 
Đi dép đẹp thêm ra 
Dép cũng vui thích lắm 
Theo chân đi khắp nhà.





Cô dạy

Mẹ, mẹ ơi! cô dạy: 
Phải giữ gìn đôi tay, 
Bàn tay mà dây bẩn, 
Sách, áo cũng bẩn ngay. 

Mẹ, mẹ ơi! cô dạy: 
Cãi nhau là không vui 
Cái miệng nó xinh thế 
Chỉ nói điều hay thôi.





No hay comentarios:

Publicar un comentario